Kill Your Husband

Chương 13: Ác mộng của Kinh Tố Đường

Edit: Cigarred

"Rõ ràng tên là Duyệt Nhan nhưng cho dù cười rộ lên cũng không thấy cô có chút vui vẻ nào."

(Duyệt Nhan có nghĩa là gương mặt vui vẻ)

...

Cảnh báo: Chương này có cảnh nam 9 thủ da^ʍ, bạn nào không thích mời bỏ qua

Ác mộng luôn bắt đầu từ nơi này.

Kinh Tố Đường thời thiếu niên chạy như điên trong màn mưa, gió thổi ngược táp vào mặt đau rát, thỉnh thoảng có vài giọt mưa đâm vào mắt, anh đau đớn nhắm mắt lại, tốc độ dưới chân căn bản không dám chậm lại.

Anh cứ chạy, hoảng loạn sợ hãi mà không quay đầu nhìn lại.

Nhắm mắt lại chạy sẽ dẫn đến kết quả gì, anh có thể đoán được.

Dưới chân có tảng đá, anh không nhìn thấy, bị vấp ngã bay lên trời, giây tiếp theo rơi xuống đất, mưa sớm đã tụ thành một vũng bùn nhỏ trên mặt đất, anh nằm xuống vũng bùn đó. Bộ đồng phục học sinh mặc trên người cũng bị lấp kín như khuôn mặt anh, quần áo, mặt mũi, cảm giác đau đớn trên đầu gối thật đến vậy nhưng lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Thằng nhóc, còn muốn trốn nữa à?"

Giọng nói của người đàn ông đến gần, gần đến nỗi khiến cơ thể anh run rẩy.

Kinh Tố Đường quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông được anh gọi là cha dượng đang ngồi xổm sau lưng mình, ông ta nở nụ cười da^ʍ tà, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân anh. Kinh Tố Đường như đánh mất linh hồn, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích, cái lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu.

Anh đã tốn hết sức lực cũng chỉ có thể chạy ra khỏi cửa lớn của tiểu khu Duyệt Dương mà thôi.

Ngón tay thon dài trắng nõn nhất thời nắm chặt chăn nhung màu đen dưới thân, loại chăn này sẽ không tạo thành nếp gấp, nhưng lại làm cho tay Kinh Tố Đường càng hiện rõ màu trắng nhợt hơn.

Khuôn mặt vùi trong gối lông vũ giống như từ trong đầm sâu ngóc lên, Kinh Tố Đường hít thở không khí, khi tỉnh lại, tóc trước trán đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dán lên mặt.

Tư thế nằm ngủ sấp quả nhiên dễ gây ác mộng.

Đồng hồ điện tử ở tủ đầu giường hiển thị "4:01 AM"

Lại là cơn ác mộng này.

Kinh Tố Đường không ngủ lại được nữa.

Bóng tối vô biên bao trùm lấy anh, che chặt phổi anh, bịt chặt miệng anh, anh không thở nổi, nụ cười nhe răng bẩn thỉu của người đàn ông, mùi thuốc lá và rượu tanh tưởi bẩn thỉu tràn ra từ hơi thở ông ta, phả vảo mặt anh, nhấn chìm mọi giác quan của anh, lấy đi lý trí của anh.

Đó căn bản không phải ác mộng.

Miễn là anh còn sống dù một ngày, những ký ức đó sẽ không rời bỏ anh, giống như vết loét mưng mủ phủ đầy da, nếu anh loại bỏ chúng, anh sẽ chết.

Anh xốc chăn lên xuống giường, loạng choạng đi vào phòng thay đồ, mở cửa tủ quần áo bên trong cùng lấy khăn tắm và quần áo ra, trong đó có giấu một hộp gỗ ở trong góc.

Kinh Tố Đường run rẩy mở hộp gỗ ra. Nhanh chóng lấy ra hai thứ, nhanh chóng đóng hộp lại như sợ có người nhìn thấy. Rõ ràng là chỉ có một mình, không ai có thể nhìn thấy. Anh cảm thấy mình ngu ngốc đến mức buồn cười.

Kinh Tố Đường nằm trở lại giường, cởϊ áσ ngủ trên người, anh quỳ gối trên giường đưa lưng về phía gương, không muốn nhìn thấy mình trong gương.

Anh tách hai đùi mình ra, đổ chất bôi trơn vào tay mình một cách bừa bãi, cả hai bàn tay đều run rẩy, anh không thể kiểm soát được liều lượng, chất bôi trơn rất lạnh, sau khi đổ ra thậm chí không để trong lòng bàn tay để giữ ấm mà trực tiếp bôi vào huyệt, nơi đó rất nóng.

Khuếch trương vừa thô bạo lại vội vàng, Kinh Tố Đường không vì đó là cơ thể mình mà nhẹ tay. Chỉ mở rộng đủ bằng ba ngón tay, anh vội vàng đâm một cây gậy mát xa dày vào hậu huyệt.

Đau đớn như xé rách khiến Kinh Tố Đường đau đến mức nhíu mày, dùng sức cắn chặt môi dưới.

Gậy rung được điều chỉnh đến cường độ lớn nhất, rung không theo một quy tắc nào, tán loạn trong cơ thể anh. Kinh Tố Đường vẫn cứng ngắc quỳ trên giường, thắt lưng lại mềm nhũn không chịu nổi, anh không khống chế được chính mình, nửa người trên mềm nhũn nằm sấp trong chăn nhung đen, đuôi mắt đã thấm ra nước mắt sinh lý, mông nhếch cao như đang chờ đợi du͙© vọиɠ được lấp đầy. Thắt lưng và bụng hơi co giật theo sinh lý, kɧoáı ©ảʍ liên tục từ nửa dưới lan đến toàn thân.

Kinh Tố Đường sảng khoái đến mức đầu óc trống rỗng, xuyên qua dư quang anh mơ hồ nhìn thấy mình trong gương, như một con cɧó ©áϊ đang động dục.

Anh bị cây gậy mát xa làm sướиɠ đến bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ văng tung tóe trên chăn và người mình. Mày đúng là ti tiện, thối nát, Kinh Tố Đường tự nói với chính mình.

Tuy nhiên chỉ có thủ da^ʍ thô bạo gần như tàn phá này mới có thể ngăn anh thức dậy từ hàng trăm đêm như vậy mà không dùng lưỡi dao cắt đứt động mạch của mình.

Cuối cùng Kinh Tố Đường cũng có dũng khí nhìn thẳng vào gương, trong gương anh tỏa ra một loại khí chết chóc và tuyệt vọng.

Loại tử khí này ngoài chính mình, anh cũng đã nhìn thấy nó ở một người khác.

Khi còn niên thiếu, anh đã phải chịu đựng sự bắt nạt và vũ nhục, vì vậy anh biết quá nhiều về những gì một người bị bắt nạt đến một lúc tuyệt vọng sẽ trông như thế nào.

Lương Duyệt Nhan có chỉ số IQ rất cao, tốc độ phản ứng cũng nhanh, sánh ngang với nhiều đương sự của anh.

Xử sự không thể gọi là khéo léo, giọng điệu nói chuyện hơi cứng ngắc.

Hơn nữa rõ ràng tên là Duyệt Nhan nhưng ngay cả khi cười cũng không thể thấy cô toát ra chút hạnh phúc nào. Giống như sống trong sự ấm ức ngột ngạt, miễn cưỡng ngẩng đầu và hít thở vậy.

Mỗi sợi tóc của cô dường như đều đang toát lên sự thống khổ.

Kinh Tố Đường hít sâu một hơi, mở điện thoại di động ra. Ánh mắt rơi vào biểu tượng thứ hai của dòng dưới cùng của phần mềm. Nếu ai đó gửi một lời mời kết bạn, một chấm đỏ sẽ sáng lên ở đó.

Nơi đó có một chấm đỏ.

Anh ấn mở.

Một lời mời kết bạn được gửi một giờ trước. Avatar là cái bóng của một người phụ nữ được kéo dài trên mặt đất bởi ánh mặt trời chiếu nghiêng, tên chỉ có một chữ "Nhan".

Trong yêu cầu chỉ có một câu: "Ngài luật sư, anh còn nhớ tôi không, tôi là Lương Duyệt Nhan."

...

9 giờ sáng, Đại học Dương Thành, tòa nhà giảng dạy số 1.

Kinh Tố Đường đậu xe ở bãi đỗ xe dành riêng cho khách tham quan bên cạnh tòa nhà giảng dạy. Vừa xuống xe, chuông điện thoại đã reo lên, màn hình hiển thị hai chữ "Sử Đông", anh dừng lại ấn nghe máy.

"Tố Đường, vụ án thiếu nữ bị xâm hại kia thế nào rồi?"

"Tôi đang ở Đại học Dương Thành, để tìm pháp y nói chuyện, buổi chiều tôi trở về sẽ nói chuyện với anh sau."

"Được."

Đầu bên kia cúp máy.

Kinh Tố Đường mặc áo hoodie đen và quần jeans dừng lại trước lớp học 401, trên màn hình điện tử ở cánh cửa hiển thị "9:00-10:30 Giảng viên nhập môn pháp y: Yến Xuân Hòa". Đã trễ năm phút, anh bước vào lớp học từ cửa sau.

Lớp học này có rất nhiều học sinh, Kinh Tố Đường chỉ có thể tìm được một vị trí trống ở góc hành lang cuối cùng. Bên cạnh vị trí này là một cô gái, ban đầu đang lắng nghe chăm chú, nhìn thấy anh thì thoáng sửng sốt, sau đó vỗ người bạn bên cạnh, đôi mắt họ liên tục bay qua đây và thì thầm với nhau. Nữ sinh kia dường như lấy hết dũng khí, lặng lẽ kề sát vào bên cạnh Kinh Tố Đường, đồng thời cô ấy đẩy điện thoại qua, màn hình hiển thị một mã QR với đường viền màu hồng: "Bạn học, bạn học lớp nào?"

Kinh Tố Đường thân thiện cười: "Tôi học trường luật, đến đây học một tiết học, đừng nói với ai." Anh mở laptop ra nhưng lại không lấy điện thoại của mình ra.

Anh là sinh viên tốt nghiệp Đại học Luật Dương Thành, nói như vậy cũng không phải nói dối.

Cô gái phản ứng rất nhanh, cũng không xấu hổ mà cười nói: "Sức quyến rũ của Yến nữ thần quá lớn, người đến nghe giảng cũng nhiều. Bạn học, cậu cứ yên tâm." Ngay cả khi quay đầu lại tiếp tục nghe giảng thì sự chú ý của các bạn học xung quanh cũng khó để bắt kịp với tiến độ hiện tại.

Kinh Tố Đường khẽ gật đầu, nhìn về phía người đứng trên bục giảng. Lớp học 401 là lớp học rộng nhất, toàn bộ phòng học đều kín người, Yến Xuân Hòa mặc áo trắng đứng giữa bục giảng, được tất cả sinh viên tập trung vào.

Từ thời đại học, Yến Xuân Hòa đã luôn là người như vậy, luôn luôn là một bộ dạng giống như tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy, khi đối mặt với người khác thì tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng nhưng thật ra Yến Xuân Hòa lại có một loại mị lực bình tĩnh và tự kiềm chế bản thân.

Kinh Tố Đường vốn chỉ muốn chờ Yến Xuân Hòa hết tiết nhưng khi nghe lại bất giác chú tâm vào, nghe rất nhập tâm, cũng nghe đến khi hết tiết.

"Sau những biểu hiện không thể hiểu được, luôn có những lời giải thích thực tế và hợp lý nhất, tôi sẽ hỏi bạn một câu hỏi. Bạn nghĩ ai đã gϊếŧ chết nạn nhân bằng 45 nhát dao? Là đàn ông hay phụ nữ?"

"Hoặc là vụ án chặt xác nạn nhân thành 70 mảnh rồi vứt quanh thành phố, là đàn ông hay phụ nữ?"

"Có khả năng lớn là một người phụ nữ."

"Nguyên nhân của việc đâm nhiều nhát như vậy là do không đủ sức để khiến nạn nhân chết ngay trong nhát dao đầu tiên nên cô ta phải đâm đủ lần đảm bảo nạn nhân đã chết."

"Tương tự như vậy, xác suất hung thủ trong vụ án băm xác là phụ nữ cũng khá cao. Mức độ thi thể không hoàn chỉnh càng cao thì xác suất hung thủ là nữ càng cao, hơn nữa càng có thể là một mình gây án."

Cả phòng học lặng ngắt như tờ.

"Có phải vì phụ nữ tàn nhẫn hơn không?"

Không có ai trả lời câu hỏi của Yến Xuân Hòa.

"Bởi vì sức mạnh của cô ta không thể giúp cô ta trong việc vận chuyển toàn bộ cơ thể một lần. Cô ta cần phải xử lý thi thể mà không bị phát hiện, càng không có khả năng cô ta có đồng bọn giúp đỡ, vì vậy tất cả những gì cô ta có thể làm là chặt xác ra càng nhiều mảnh càng tốt, ném nó vào cống rãnh, trộn với một lượng nhỏ rác thải sinh hoạt rồi vứt đi, cho động vật ăn..." Giọng nói của Yến Xuân Hòa dịu dàng, tốc độ nói chuyện chậm rãi, nhưng mỗi một chữ cô ấy nói ra lại không thể khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp: "Những người yếu đuối sẽ âm thầm bùng nổ trong bóng tối, bằng một cách không một ai biết."

Ánh mắt của Yến Xuân Hòa rơi vào trên người Kinh Tố Đường ở hàng cuối cùng.

"Hôm nay tan học sớm. Bạn học mặc đồ đen ở góc cuối cùng, tan học đến tìm tôi." Yến Xuân Hòa nhíu mày nhìn Kinh Tố Đường.

Các sinh viên như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mơ, khắp phòng học đồng loạt vang lên tiếng hít phải hít lạnh. Một số người còn quên ghi chép, những người khác thì cảm thấy may mắn vì họ đã mang theo một cây bút ghi âm.