Edit: Cigarred
"Thích ngụy trang cuối cùng sẽ cắn trả lại, trở thành nỗi căm hận ác độc nhất."
...
Trốn vào trong bếp, không gian ngăn cách với thế giới bên ngoài này khiến dây thần kinh căng thẳng của Lương Duyệt Nhan thả lỏng xuống. Tr𝗎𝗒ện chính ở ﹍ TR𝗎MTRU Y𝘌N.vn ﹍
Cô lấy ra một nồi hấp bằng inox đủ lớn, mở vòi nước rửa hai lần với nước lạnh rồi đổ nước vào, sau đó đặt lên bếp gas, lửa mở không lớn. Lương Duyệt Nhan có vẻ cũng không vội để cho nước sôi ngay. Trang web "Làm thế nào để gϊếŧ gà" trong trình duyệt điện thoại cô đã đọc nhiều lần, cô nhớ lại các bước bên trong.
Lương Duyệt Nhan đá cái bao tải kia, như đáp lại cô, sinh vật trong đó giật giật, phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Gà còn sống, Lương Duyệt Nhan nghĩ.
Dao của Song Lập Nhân (tên thương hiệu) rất đắt tiền. Lương Duyệt Nhan vẫn luôn dùng một cách cẩn thận, muốn dùng dao bền chỉ có thể cần cù mài dao, lưỡi dao phải luôn duy trì ở trạng thái sắc bén nhất, tốn một chút sức lực mài dao có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực trong việc thái thịt.
Lương Duyệt Nhan, một người phụ nữ đã làm nội trợ lâu như vậy cũng đã tích lũy được một số kinh nghiệm sống. Chỉ là cô không biết gϊếŧ gà, nhưng không quan trọng, học thì sẽ biết thôi.
Lưỡi dao màu bạc cẩn thận ma sát qua đá mài. Cảm giác âm thanh của dao mài dần biến mất, chuyển động cũng trở nên trơn tru hơn.
Đủ sắc rồi cô bỏ con dao xuống, nhìn về phía bao tải để bên chân một lần nữa.
Nhịp tim của Lương Duyệt Nhan đập nhanh hơn một chút.
Tay không run, cô lấy ra một cái bát, rắc một ít muối ở đáy bát, thêm nước sạch, muối có thể làm cho máu đông lại.
Phải động thủ thôi.
Lương Duyệt Nhan mở dây buộc ra, gà mái già bên trong lớn hơn một chút với hàng ở chợ, thân thể được bao phủ bởi bộ lông màu vàng nâu, bị nhốt trong bao tải ngột ngạt một thời gian dài, hít thở vài hơi không khí trong lành như được sống lại, di chuyển cũng không còn yếu ớt nữa, nhìn thấy ánh sáng nó thậm chí còn có sức để nhảy ra ngoài.
Lương Duyệt Nhan đương nhiên không cho nó cơ hội này.
Viên Hồng thậm chí còn không trói chân gà.
Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu Viên Hồng có thể gϊếŧ được gà thì đó mới là chuyện kỳ lạ của thiên hạ.
Đầu tiên là lấy nó ra. Bàn tay Lương Duyệt Nhan nhỏ, một tay không nắm được đôi cánh gà, con gà không ngừng giãy giụa suýt chút nữa đã thoát khỏi tay cô. Cô nhanh chóng nắm lấy hai chân con gà, nhấc nó lên.
Cô đã đọc sách nhiều năm, trong đó không dạy cô làm thế nào để gϊếŧ gà nhưng lại nói với cô rằng, tất cả cuộc đời đều xứng đáng được tôn trọng.
Đều là rắm thối.
Lương Duyệt Nhan cầm chặt con dao, cô dồn toàn bộ sức lực toàn thân vào con dao, ngoại trừ sức lực thì còn có sát ý tích lũy từ từ trong nhiều năm.
Gϊếŧ gà có gì khó, làm là được.
Mẹ kiếp. Cô giật giật môi, lặng lẽ chửi một câu.
Nhưng nào dễ dàng như vậy.
Mồ hôi chảy ra khiến bàn tay cầm dao trơn trượt, cô gần như không thể nắm chắc được. Nước cũng sôi, hơi nước mỏng liên tục đẩy nắp nồi, tiếng lạch cạch như đang thúc giục cô.
Lương Duyệt Nhan thở ra một hơi, cô bẻ đầu gà trên thớt. Con gà đã không ngất đi như cô mong muốn, tất nhiên cô cũng nhanh chóng nhận ra ý tưởng làm con gà ngất đi và gϊếŧ nó là quá ngây thơ. Gà mái giãy giụa còn dữ dội hơn khi bị kéo cổ. Lương Duyệt Nhan sắp tuyệt vọng thì nhìn thấy cơ hội.
Lưỡi dao khoa tay múa chân ở vị trí đó, cô nhanh chóng tính toán, lúc này Lương Duyệt Nhan buông chân gà ra, đè đầu gà, giơ đao lên dùng bụng dao rạch qua cổ họng con gà.
May mắn thay, con dao được mài đủ sắc, cô cắt vào trong mạch máu, thực quản, khí quản của nó.
Con vật phát ra tiếng rêи ɾỉ tan nát.
Lương Duyệt Nhan như thể không nghe thấy, không chút thay đổi kéo đầu gà ra ngoài, dòng máu ấm nóng chảy vào bát, trộn cùng nước muối, dòng máu đỏ tươi đậm đặc. Sức giãy giụa của gà mái dần nhỏ đi, Lương Duyệt Nhan cảm thấy một cuộc đời đang trôi đi, theo dòng máu chảy ra khỏi cơ thể nó, nạp vào cái bát chỉ bằng một bàn tay.
Dễ dàng hơn so với tưởng tượng.
Khi tốc độ máu chảy dần chậm lại, con gà run rẩy vài cái theo bản năng sinh lý. Khuôn mặt Lương Duyệt Nhan trắng bệch nhưng lại đầy ý chí kiên định, cô nắm chặt con gà chưa chết như muốn vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng ra khỏi thân thể nó.
Hóa ra con gà sắp chết sẽ co giật, cô khẽ giật mình.
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Vậy người cũng thế sao?
Lương Duyệt Nhan bỏ gà vào nước nóng.
Các bước tiếp theo cũng dễ dàng hơn. Vặt lông, chặt gà bằng dao.
Lương Duyệt Nhan cắm ngón tay vào l*иg ngực con gà, cảm giác tay ấm áp dính dính, mỡ, máu thịt, nồi tạng và mùi phân gà trộn lẫn trong khoang mũi, xông thẳng lên ót, khiến đầu óc Lương Duyệt Nhan choáng váng.
Con gà này quá béo.
Trong dạ dày có nước chua chạy thẳng lên, Lương Duyệt Nhan gian nan nuốt xuống để khỏi nôn ra.
Động tác của cô cũng không do dự nữa.
Lương Duyệt Nhan cẩn thận lấy toàn bộ nội tạng trong con gà ra.
Cô cầm dao lên.
Nhát dao thứ nhất, chặt đầu gà ra khỏi thân nó.
Nhát dao thứ hai, cơ thể con gà bị chia thành hai nửa.
Nhát dao thứ ba, thứ tư, thứ năm, xác gà bị chia thành những khúc có thể cho vừa miệng.
Động tác của Lương Duyệt Nhan ngày càng lưu loát.
Khóe mắt liếc thấy các vết nứt trên tường dường như lại dài hơn một chút. Lương Duyệt Nhan lúc đầu cho rằng đó là ảo giác. Cứ dài hơn với tốc độ nứt này thì ngôi nhà sẽ sụp đổ, phải không? Động tác trên tay cô không dừng lại, máu gà trên tay dính vào tường, cô hoảng loạn dùng tay lau sạch. Hành động này thật ngu ngốc, vết máu càng lớn hơn, biến thành một bãi màu nâu không rõ hình dạng gì.
Dư quang lại thấy được vết nứt kia giống như thứ gì đó đang di chuyển.
Cô điên rồ mà liên tục đến gần vết nứt đó, bên trong có gió lạnh, có những lời thì thầm, kết hợp thành âm thanh chỉ có mình cô nghe thấy, âm thanh đó quá nhỏ phải đến gần hơn một chút nữa mới nghe rõ.
"Học xong chưa?" (Ý chỉ học gϊếŧ gà)
"Gϊếŧ bọn họ đi."
Đồng tử Lương Duyệt Nhan co rụt lại.
Cô muốn đến gần hơn chút nữa.
Máu trong người chảy nhanh, bàn tay lạnh toát nhanh chóng nóng lên.