Edit: Cigarred
"Châm ngôn Cựu Ước(*): Chúng ta giống như âm ty, nuốt sống bọn chúng."
(*) Cựu Ước là phần đầu của toàn bộ Kinh Thánh Kitô giáo được tuyển chọn từ phần lớn Kinh Tanakh của Do Thái giáo.
...
Lương Duyệt Nhan đang cảm thấy mình bước đi trong vô vọng, bị lớp sương mù dày đặc bao phủ, hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn. Cô dự định đi dạo gần bệnh viện, nhặt lại linh hồn đã lang thang bên ngoài trở về.
Thành âm đ*o bị rách và tổn thương.
Và nghi ngờ có bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙©.
Bác sĩ và y tá không ngừng dùng ánh mắt quái dị đánh giá cô, cô còn nghe được nửa câu: "Bây giờ ai cũng như vậy." Bọn họ đều đeo khẩu trang, cô không thể phân biệt được hàm nghĩa câu nói này, đây là đang nói cô sao? Bác sĩ viết nhiều loại thuốc hơn những loại thuốc chống viêm bình thường. Ban đầu cô không phát hiện ra thâm ý trong ánh mắt và câu nói kia, lúc này Lương Duyệt Nhan mới bất giác hiểu ra.
Bọn họ xem cô là cái gì?
Rốt cuộc là cái gì?
Cô liên tục suy nghĩ lung tung, những suy nghĩ ấy như bùn lầy bịt chặt lỗ tai mắt và miệng cô lại, cô cắt đứt khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài. Cứ đi về phía trước trong vô thức như vậy, ngay cả đường cũng không nhìn rõ.
Tại sao lại như vậy? Là do mình không vệ sinh tốt sao? Lý do này quá ngu ngốc, cô không thể dùng nó để che đi câu trả lời thật sự. Không cần phải nghĩ cô cũng biết, cô không thích những đáp án đó.
Lương Duyệt Nhan càng đi càng nhanh, thẳng đến khi đυ.ng mạnh vào một người, cặp văn kiện của người kia rời khỏi tay, rơi xuống đất, đồ bên trong rơi đầy đất. Cô sợ hãi lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân giúp người đó nhặt đồ lên, sửa sang lại và dọn dẹp là kỹ năng cô am hiểu. Cô vừa vội vàng xin lỗi, vừa thu dọn lại rồi để vào trong cặp của người bị hại vô tội kia.
Sau đó giống như người máy tiếp tục đi về phía trước.
Lương Duyệt Nhan đi tới đi lui, không hề để ý đến thời gian, vô tình đi tới gần nơi Viên Hải Bình làm việc.
Dòng chữ vàng "Hóa chất Đông Ngô" được khảm lên một tảng đá lớn mang phong cách cổ xưa và trang trọng. Khối đá nặng nề đặt ngay trước cửa tòa nhà văn phòng. Lương Duyệt Nhan và Viên Hải Bình sau khi tốt nghiệp với tư cách quản bồi sinh (có thể là quản lý bồi dưỡng sinh viên, mình không tìm được nghĩa) đã đồng thời được công ty này nhận vào. Thời gian đào tạo một năm trôi qua,chỉ có một suất trống của bộ phận nghiên cứu và phát triển của công ty, vị trí này thuộc về cô nhưng cô lại nhường cho Viên Hải Bình, tình nguyện chuyển sang bộ phận bán hàng. HR lúc đó nở nụ cười cảm thấy may mắn, đồng thời nửa đùa nửa thật nói với Lương Duyệt Nhan: "Dù sao cũng là người một nhà, cô đi hay anh ta đi cũng giống nhau."
Đó là lần đầu tiên cô từ bỏ thứ thuộc về mình vì Viên Hải Bình, và điều đó nói lên rằng đây sẽ không phải lần duy nhất.
Cô bất ngờ mang thai Viên Dương, Viên Hải Bình nói với cô: "Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ xây dựng gánh vác gia đình này." Trong lòng cô tràn đầy chờ mong, kết hôn cũng trở thành lẽ đương nhiên. Cô sẽ sớm có một gia đình đầy đủ, đó là cuộc sống mà cô mong đợi. Lương Duyệt Nhan lúc ấy đã cảm thấy mỹ mãn, ngay cả một hôn lễ và tuần trăng mật cũng không đòi hỏi, khi đưa đơn từ chức chỉ nhìn thấy cánh cửa huy hoàng mở ra cuộc sống mới hoàn hảo với mình.
Một lần nữa trở lại Hóa chất Đông Ngô, giống như đã cách cả một đời.
Lương Duyệt Nhan không muốn đi tìm Viên Hải Bình, chỉ vì anh ta đã vài lần nói rằng cô đừng đi tìm khi anh ta đi làm. Lương Duyệt Nhan lúc ấy không nghĩ gì, chỉ mang theo vài phần tức giận nói: "Ai có việc tìm anh chứ."
Cô chưa tìm được Viên Hải Bình thì đã thấy một người khác.
Tên của người đó đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, Thái Đình Đình, Wechat cũng là tên này, phía sau còn treo một dòng chữ "Giám đốc bán hàng của Hóa chất Đông Ngô". cô ta ăn mặc đẹp như ảnh đại diện Wechat của mình vậy.
Năm đó cùng tiến vào công ty với thân phận quản bồi sinh, bây giờ đã thay da đổi thịt.
Lương Duyệt Nhan thường lén mở vòng tròn bạn bè của cô ta ra xem, mỗi buổi hòa nhạc Thái Đình Đình từng nghe, mỗi bộ phim cô ta đã xem đều khiến Lương Duyệt Nhan vô cùng hâm mộ.
Lương Duyệt Nhan nghĩ đến rất nhiều khả năng nếu.
Bên cạnh Thái Đình Đình có vài người trẻ tuổi, cô gái thông minh, chàng trai đẹp trai, khuôn mặt tươi tắn tràn đầy sức sống. Họ vừa nói vừa cười đùa, trông cực kỳ hài hòa. Họ đang đi gần về phía cô.
Lương Duyệt Nhan lùi về sau hai bước theo bản năng.
Mùi khói lửa trên người làm thế nào cũng không tẩy sạch được, đôi giày lười đi trên chân được mua từ ngày từ chức năm ấy, lớp sơn đã không còn sáng bóng nữa. Cô nhìn qua lớp cửa kính của tòa nhà văn phòng không tì vết như nhìn thấy bản thân trong đó.
"Cô xem những bà nội trợ đó kìa." Trước kia khi làm đồng nghiệp, hai người nghỉ trưa luôn hẹn nhau ở quán cà phê ở tầng một tòa nhà văn phòng. Thái Đình Đình đùa cợt mà ghé bên tai cô chỉ trỏ những người qua đường.
Thiếu nữ trẻ tuổi hoạt bát không biết trời cao đất dày, thích nhất là giễu cợt người khác về tuổi tác quần áo, tướng mạo, trang điểm một cách quang minh chính đại, sự sắc bén không che giấu trong đôi mắt họ.
"Haha!" Lương Duyệt Nhan khi còn trẻ cười rạng rỡ, co õe không nghĩ đến người cô cười chính là tương lai của cô.
Lương Duyệt Nhan vội vã xoay người rời khỏi, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi tầm nhìn của những người đó càng sớm càng tốt. Giống như một con thỏ bị cảnh sát tìm đến, thoát khỏi cạm bẫy. Chỉ cần chậm một bước thì lòng tự trọng đáng thương của cô sẽ bị lật lên, bị những tiếng cười nhạo như móng vuốt răng nanh sắc nhọn phá tan thành từng mảnh.
Cuối cùng Lương Duyệt Nhan cũng nghĩ đến việc đến hiệu thuốc lấy thuốc.
Túi nhỏ đeo bên người căn bản không tìm thấy sổ khám bệnh.
Không ổn rồi.
Lương Duyệt Nhan chạy lại về phía bệnh viện.