“Ân…… Lạc Lạc tiên sinh?” Alice bị nam nhân đầu tóc xanh bắt lấy tay, ánh mắt nồng nhiệt khiến nàng mất tự nhiên.
Đương nhiên vị tiên sinh này nhan sắc so với con gái còn tinh xảo hơn mấy phần khiến giờ phút này nàng lo lắng hơn rất nhiều.
“Trời ạ ~ Giọng nói như chim hoàng yến thánh thót mê người! Alice tiểu thư, không biết ta có vinh hạnh……”
“Không có!”
Phái Lạc Lạc còn chưa có nói hết câu, đã bị Max chặn ngang, như một dây pháo sáng chuẩn bị nổ tung vậy.
Max ưỡn ngực, cậu sao lại không biết Phái Lạc Lạc muốn nói gì? Hắn nhất định là muốn đem Alice tỷ tỷ tới phòng hắn, nhiệt tình đối đãi với nàng trên giường.
Hừ, cậu còn lâu mới để hắn thực hiện được ý đồ đó.
Alice bị che ở phía sau, không rõ nguyên do: “Max?”
“Alice tỷ tỷ, chị đừng tin hắn! Người nam nhân này am hiểu nhất là mê hoặc tâm trí người khác, chị đừng để hắn lừa!”
Max hầm hừ mà chửi bới hình tượng Phái Lạc Lạc. Tuy nhiên hắn không những không bực, ngược lại còn đem lời nói này trở thành một loại lời khen.
Một tay vuốt mái dài tóc, một bên cười khanh khách nhìn Alice mắt đào hoa bắn ra phong tình vạn chủng: “Thật ra ta kinh thường những tủ đoạn mê hoặc nhân tâm đó, là do đám nữ nhân kia nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của ta, liền giống như ong bướm thi nhau nhào lên. Thật là làm phiền người khác không à. Nhưng nếu đó là Alice tiểu thư ta hoàn toàn không ngại……”
Phái Lạc Lạc thấy Alice bị hắn trêu đến thẹn thùng, càng thêm làm lố, ngón tay dọc theo xương sườn một đường lướt xuống giữa háng, động tác tràn ngập tính ám chỉ phác hoạ ra eo nhỏ.
Hắn bỗng nhiên đỉnh đỉnh hông, híp mắt phát ra một tiếng rêи ɾỉ ái muội: “A ~ trừ bỏ bên ngoài, ta còn muốn cho Alice tiểu thư nhìn xem một nơi khác nữa. Nơi làm nữ nhân ân ái a ~”
Không dự đoán được Phái Lạc Lạc sẽ rớt liêm sỉ đến mức độ này, Max xoay người bổ nhào vào trên người Alice. Dưới háng đã sớm ngạnh bang một cây côn ŧᏂịŧ thẳng tắp chọc chọc ở trên đùi nàng.
Max mở to mắt nhìn chằm chằm vào biểu tình của Alice, giận dỗi thẳng lưng đỉnh hông ra vào ngay chính giữa hai chân nàng, làm hạ thể nàng nóng lên, không chịu khống chế khẽ rên một tiếng.
“Alice ~ Alice ~ em cũng có, chị không cần tìm hắn, em nhất định so với hắn còn lớn hơn, đều cho chị!”
Tựa hồ có thứ gì chảy ra.
Max cũng cảm nhận được cách một tầng vải dệt, kinh hỉ hoan hô một tiếng: “Alice đối với em động dục? Alice tỷ tỷ cũng thích em~ đúng hay không?”
Mang theo tính tình trẻ con, thanh âm phóng đại giống như đang khoe mẽ. Bị thị uy, Phái Lạc Lạc vừa muốn mở miệng, liền nghe được một trầm thấp khác vang lên
“Hửm”
Chỉ là một tiếng, lại khiến Max cùng mọi người không hẹn mà an tĩnh lại.
Alice khó nén khỏi tò mò, nương theo phương hướng âm thanh kia nhìn lại, cư nhiên là từ phía trên nóc nhà truyền đến.
Nàng mới vừa ngước mắt lên, liền thấy một dáng người thon dài đang từ trên nóc nhà nhảy xuống. Nàng sợ hãi a một tiếng, lại thấy nam nhân tựa hồ được gió nâng lên, mũi chân chạm nhẹ liền vững vàng hạ xuống đất.
Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt uy nghiêm đảo qua mọi người.
Mái tóc so với Phái Lạc Lạc còn muốn dài hơn chút, đôi con ngươi xanh như biển thẳm, mặt mày hẹp dài, thần sắc lạnh lùng, độ tuổi so với đám người Phái Lạc Lạc thì lớn hơn một chút, như một trưởng bối trong nhà vậy.
Hắn khóac áo gió màu xám cúc áo vàng cài cẩn thận từng nút một, cầm trên tay một quyển sách, chắc đã bị bọn Phái Lạc Lạc làm phiền một lúc rồi, bây giờ mới ra mặt.
“Độ, ngươi xuống bằng cách gì vậy?”
Nam nhân được gọi là “Độ” không thèm để ý tới câu hỏi của Phái Lạc Lạc tầm mắt rơi xuống người Alice.
“Nhặt được?”
Reiter gật đầu, vị này bình thường không bao giờ xen vào công việc trên thuyền thực tế mới là lãnh đạo.
Nhưng Reiter tựa hồ đã quên, vị đại gia trưởng uy nghiêm này cho tới bây giờ đều là loại người khác biệt.
Hắn không nói không gần nữ sắc, nhưng ít ra trên phương diện tìиɧ ɖu͙© rất nhạt nhẽo, mỗi ngày không có việc gì làm liền ôm một quyển sách, tựa như lão già đã thỏa mãn với nhân sinh.
Quả nhiên, tầm mắt thực mau từ trên người Alice thu hồi, " Reiter, tìm một chỗ cập bờ, đem người thả ra.”
Reiter gật đầu đáp ứng, trong lòng lại đánh bàn tính nhỏ.
Người đương nhiên là muốn thả, nhưng trước khi thả ra……
Mà Alice lúc này cũng đã nhận ra, Phái Lạc lạc hay Reiter tự xưng là thuyền trưởng nhưng đều dưới trướng người này, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, rất có thể ở nơi này hắn mới là chủ nhân chân chính. Hơn nữa hắn tựa hồ không có ác ý. Chính mình đã được trợ giúp cư nhiên muốn đi lên nói lời cảm ơn.
Nghĩ đoạn Alice liền né tránh Reiter đang nhân cơ hội muốn nắm tay nàng rời đi, tiến lên một bước đứng trước mặt nam nhân áo xám
“Vô cùng cảm ơn mọi người đã cứu giúp”
Alice khẽ mỉm cười, lại thấy nam nhân trước mặt đột nhiên che lại cái mũi, nhăn mày lại, bộ dáng không thoải mái.
“Tiên sinh ngài làm sao vậy?”
Alice đột nhiên nhớ tới Max từng nói trên người mình có mùi hương, không nhẽ Độ tiên sinh cũng ngửi thấy được, sau đó…… liền tính là không thích đi?
Alice khó xử lui về phía sau một bước, nam nhân lại đem sách để lên một bức tường, vừa lúc chặn đường đi của Alice.
Hắn cúi người, chóp mũi tiến đến nàng cổ biên nhẹ nhàng ngửi, thở dốc có chút thô nặng dồn dập, ngữ khí lại giống làm theo phép dò hỏi: “Alice…… Phải không?”
Alice ngây thơ gật gật đầu.
“Ngươi vừa mới nói, cảm ơn chúng ta đã cứu ngươi, vậy ngươi…… Có phải hay không nên làm gì để báo đáp?”
Alice mở to hai mắt, tựa hồ không tin những lời như này lại toát ra từ một tảng băng.
Nhưng cảm ơn báo đáp chắc hẳn là không cần đâu, nói không chừng là do bọn họ đúng lúc gặp rắc rối gì cần mình hỗ trợ……
“Vậy, đem thân thể ngươi tới cảm ơn đi.”
“Cái gì?”
“Không hiểu? Ý tứ của ta chính là ngươi hãy để cho 4 nam nhân chúng ta thao.”
Bốn…… Bốn người?
Alice trừng lớn đôi mắt.
Nàng thừa nhận có hảo cảm với Max, thậm chí đối Phái Lạc Lạc mê người trong nháy mắt cũng thèm nhỏ dãi, nhưng…… Bốn người? Có phải hay không có điểm……
“Có thể, có thể đổi phương thức cảm ơn khác không?”
Alice tuy rằng cũng động tình, nhưng vừa mới tiếp xúc với tìиɧ ɖu͙© chưa được bao lâu, nàng còn chưa thể tiếp thu được một lúc tận bốn nam nhân.
“Chờ một chút……” Phái Lạc Lạc đột nhiên tiến lên, mắt lộ ra chần chờ.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, đã bị Độ lãnh đạm đánh gãy, “Đừng nói với ta là ngươi không có ý nghĩ muốn thượng nàng.”
Phái Lạc Lạc khẽ cắn môi, thỏa hiệp tiến lên một bước.
Phía sau hắn Reiter và Max cũng đồng thời tiến lên.
Đôi mắt nhìn về phía nàng đang có chút thẹn thùng, lại có chút khẩn trương: “Alice tiểu thư, thực đáng tiếc lời cự tuyệt của nàng không có hiệu quả, cũng không có trao đổi gì ở đây hết. Bởi vì, lộng quyền vốn chính là bản tính của đám hải tặc chúng ta"