Cô Tinh Bạn Mãn Nguyệt

Chương 17

17.

Diệp Yên Nhiên khóc một lúc trong lòng ta rồi im lặng, lúc ta tưởng nàng ta đã ngủ thì nàng ta ngẩng đầu lên.

"Mãn Nguyệt, ta không phải người của thế giới này." Nàng ta nhìn ta, ánh mắt ướŧ áŧ.

Nàng ta nói những lời này thật vô lý nhưng ta tin.

Lúc này ta mới ý thức được ý câu nàng ta nói lúc nãy: "Ngươi là người ở đâu?"

"Ta là thần tiên trên trời, một ngày ta nhàn rỗi đọc một cuốn sách liền thấy ngươi, cảm thấy sao trên đời lại có người làm cho người ta đau lòng như ngươi vậy?" Nàng ta nói từng tiếng êm tai, "Bỗng một ngày ta tỉnh ngủ, phát hiện ta thế mà rơi vào trong sách, còn thành thái tử phi xém chết trên tay ngươi, ta liền nghĩ nhất định phải chăm sóc cho ngươi thật tốt."

"Hiện tại ngươi có Tống Cô Tinh thương, hắn yêu ngươi, nhất định sẽ không để ngươi lại phải chịu ủy khuất."

Nàng ta nói câu được câu không, bất cứ ai nghe thấy đều cảm thấy là mê sảng.

Nhưng tay ta nắm tay nàng ta chặt hơn.

"Ta không tin, ngươi lừa ta." Ta tin, nhưng ta không dám coi là thật.

Diệp Yên Nhiên ánh mắt càng đỏ: "Thần tiên đều phải trở về trời."

Ta tới gần nàng ta, mắt lạnh vài phần: "Ta mặc kệ ngươi là thần tiên gì, không cho ngươi đi!"

Lần này Diệp Yên Nhiên không nói nữa, nàng ta nhìn ta ánh mắt đau khổ.

"Không được đi, ta không cho phép ngươi đi!" Ta cúi đầu nói.

Diệp Yên Nhiên bật cười, nước mắt rơi xuống. Nàng ta nâng bàn tay bị ta nắm lên, nhẹ nhàng lau: "Ta thích bộ dáng này của ngươi, ngươi phải vĩnh viễn như vậy."

Ta không muốn lại nghe nàng ta nói: "Nếu ngươi đi rồi, ta liền đem nha hoàn hầu hạ bên cạnh ngươi đều gϊếŧ sạch. Ngươi biết, ta có thể làm được."

"Ngươi sẽ không như thế."

Một lát sau, Diệp Yên Nhiên đột nhiên nói: "Ta kể với ngươi một chút về quyển sách đó."

Ta không muốn nói chuyện, muốn nghe nàng ta nói, vì thế nghiêng đầu nhìn về phía nàng ta.

Nàng ta nói trong sách ta là công chúa không được sủng ái của Lâm quốc, dùng mọi thủ đoạn mới gả được cho Tống Cô Tinh, kết quả lại gặp được Diệp Yên Nhiên gả cho Tống Cô Tinh làm thái tử phi. Ta đương nhiên là vô cùng tức giận, Diệp Yên Nhiên còn ở trong đêm đại hôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, ta liền cho Cốc Dụ gϊếŧ nàng ta.

"Cho nên ngươi liền lấy lòng ta?" Trong lòng ta cả kinh, ngày đó ta quả thật là có ý này.

Nàng gật đầu lại lắc đầu, tiếp tục kể.

Đủ loại hành vi của ta làm cho Tống Cô Tinh hiểu lầm, đối với ta chán ghét, lại không thể hiện lên trên mặt, làm cho ta càng lún sâu. Đến khi Cố Nhã Vũ xuất hiện, nàng như là một đạo quang xuất hiện bên người Tống Cô Tinh, kéo Tống Cô Tinh lên bờ, trợ giúp Tông Cô Tinh lên được vị trí kia.

"Trong sách thời điểm đi săn, ngươi cũng thay Tống Cô Tinh chắn một tên, nhưng cuối cùng không có sống sót." Diệp Yên Nhiên nhìn ta, "Khi ngươi chết, ta khóc cả buổi tối. Ngươi rõ ràng cố gắng, mạnh miệng nhưng tâm lại mềm mỏng, hết thảy ngươi làm đều là vì ở bên cạnh hắn."

Lời của nàng ta như là nắm đấm nhỏ trong lòng ta, lập tức đánh cho ta có chút khó chịu.

Nàng ta sờ sờ đầu ta: "Ta tự trách chính là, khi ta biết đứa trẻ trong bụng ngươi thế cho ngươi một mạng, ta thế mà vui đến khóc."

"Ngươi phải tiếp tục hạnh phúc nha." Nàng ta ở bên tai ta nhẹ giọng nói.

Ta gắt gao nắm tay nàng ta, sợ nàng ta thừa dịp ta không chú ý bỏ chạy.

Vì nhìn nàng ta, ta một đêm không ngủ, cuối cùng nàng ta lại không nhịn được ngủ trước.

Chờ thời điểm nàng ta lại mở mắt, ánh mắt đã thay đổi.

Kia không phải là ánh mắt của Diệp Yên Nhiên.

"A! Ngươi là ai! Người đâu, người đâu!" Ta nhìn Diệp Yên Nhiên kia thét chói tai, từ trên giường ta nhảy dựng lên xông ra ngoài.

Rõ ràng ta đến chớp mắt còn không dám.

Rõ ràng ta vẫn nắm tay nàng ta.

Nàng ta vậy mà đã biến mất.