Mà Diệp Phong Thu ở bên ngoài tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng bây giờ chuyện phải làm đương nhiên vẫn phải làm, cho nên sau khi bọn họ vào nhà, ông ta đi qua vớt từng cái bát một trong chậu mà Hạ Thu Mai vừa mới rửa xong lên.
Có hàng xóm nhìn ông ta mới sáp lại gần hỏi: “Đối tượng của Bảo Châu nhà các ông trông gia cảnh cũng không tồi, xách túi lớn túi nhỏ tới, tôi còn nhìn thấy cả thịt nữa, mà hình như còn mang cả thuốc lá với rượu thì phải?”
Vừa rồi trong lòng Diệp Phong Thu còn rất bực mình cho nên cũng không để ý bọn họ mang gì tới, chẳng qua vừa rồi hình như trong tay Lục Thiệu Huy xách thứ gì đó hình khuôn dài, tạm thời cứ cho là thế đi, cho nên đương nhiên ông ta cũng muốn khoe khoang một chút: “Đúng, có mang tới, lần trước cũng mang, ngày khác lại mời các ông uống hai chén.”
Người đó vỗ lên bả vai ông ta: “Được, lão Diệp, trước đây sao không nhìn ra được Bảo Châu nhà các ông có triển vọng như vậy chứ, có thể gả đến nhà bọn họ sau này ông cũng có thể hưởng phúc rồi, đám người chúng tôi cũng ngưỡng mộ chết mất.”
Trong lòng Diệp Phong Thu hoàn toàn không vui vẻ nổi, vừa rồi cán sự Hội phụ nữ phố kia đã nói ông ta một trận với giọng rất kỳ lạ, nếu lát nữa ông ta tăng sính lễ lên cao, vậy chẳng phải chủ tịch Hội phụ nữ kia sẽ lấy luật hôn nhân gì đó ra đè đầu ông ta hay sao?
Sính lễ còn không lấy được, sau này hưởng phúc gì đó toàn là chém gió, cho nên ông ta không có lòng dạ nào tám nhảm với hàng xóm: “Cứ như vậy đi, tôi vào trong trước đã.”
Nói xong, ông ta xách cái giỏ đựng bát đi vào nhà, vừa vặn nghe được Hạ Thu Mai đang khen Lục Thiệu Huy: “Đứa trẻ Thiệu Huy này lớn lên đẹp mắt, lại còn chín chắn hiểu chuyện, không giống Bảo Châu nhà chúng tôi, tính cách nghịch như đàn ông, hy vọng sau này Thiệu Huy có thể bao dung cho con bé một chút.”
Con trai được người khen rồi, hiển nhiên Cao Hồng Anh vui vẻ, cũng khen ngược lại: “Nhà thông gia nói gì vậy chứ, bình thường Thiệu Huy nhà chúng tôi không thích nói chuyện, Bảo Châu lớn lên xinh xắn, cởi mở lại thông minh, tính cách của hai đứa nó vừa vặn bù trừ cho nhau, tôi thấy chuyện có tiền đồ nhất của nó chính là quyết định kết hôn với Bảo Châu.”
Hôm nay Dương Cầm được mời tới để làm mai, cũng phụ họa với Cao Hồng Anh: “Còn không phải sao, Thiệu Huy đã hai mươi mấy, so với những đứa trẻ đồng trang lứa đã là ế rồi, mãi mà chẳng thấy nó có tin tức gì, Hồng Anh còn đang lo không biết sau này nó có định độc thân cả đời không, không ngờ Bảo Châu vừa xuất hiện đã cứu vớt một tên độc thân rồi!”
Diệp Bảo Châu nghe thế khẽ cười một tiếng, khóe miệng của Lục Thiệu Huy lại co rút vài cái, thầm nghĩ thật ra mấy chuyện này thật sự có thể không nhắc tới mà.
Chủ tịch Hội phụ nữ cũng đã lên tiếng làm mai rồi, có thể thấy nhà họ Lục muốn hôn sự này thành cỡ nào, cán sự Hội phụ nữ phố Châu Phụng Quyên cũng vội bảo: “Vừa rồi chủ nhiệm Cao nói rất đúng, hai vợ chồng tính cách bù trừ cho nhau, cuộc sống này mới có thể trôi qua có vị và sinh động được, hai đứa trẻ người nào cũng lớn lên ưa nhìn, còn làm cùng một công xưởng, rất xứng đôi vừa lứa.”
Một điểm này Dương Cầm khẳng định, bà ta nhìn Diệp Bảo Châu, giọng nói mang theo ý cười: “Tôi còn đang muốn hỏi Bảo Châu làm thế nào bắt được tiểu tử này, giải được đại sự trong lòng mấy năm nay của chủ nhiệm Cao đây.”
Vừa rồi Hoàng Quế Mỹ nghe mọi người khen Diệp Bảo Châu như vậy suýt chút nữa bật cười hô hố. Diệp Bảo Châu ngoại trừ ưa nhìn ra còn có ưu điểm nào có thể nói ra khỏi miệng nữa? Cô thông minh chỗ nào, có mà ngu chết đi được thì có, chỉ một chút chuyện nhỏ mà cũng bị chọc giận, đó là tính cách cởi mở của cô sao, đó là đanh đá mới đúng!
Chẳng qua bây giờ nghe Dương Cầm nói như vậy, cô ta cũng hiểu ra được đến tột cùng tại sao Lục Thiệu Huy lại nhìn trúng Diệp Bảo Châu rồi.
Bị mọi người nhìn chằm chằm như thế, đột nhiên Diệp Bảo Châu có hơi chột dạ, bắt được kiểu gì á? Đương nhiên là vì cưỡng ép Lục Thiệu Huy rồi, sau đó bị yêu cầu phải chịu trách nhiệm, nhưng đây là một bí mật không thể nói, vì thế cô cố tình ra vẻ thẹn thùng, nhìn Lục Thiệu Huy: “Anh nói đi.”
Áp lực đến bên người Lục Thiệu Huy, anh cũng nghẹn họng, nghĩ đến chuyện tối hôm đó, chỉ cảm thấy tim mình đập “thình thịch”, rất nhanh đã hắng giọng, chuyển chủ đề: “Chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta vẫn nên nói chuyện cầu hôn trước đi ạ.”