Chu Mạt vừa vào cửa, liền nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang ngồi làm việc trước máy tính.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh đen, cà vạt buông lỏng làm lộ ra xương quai xanh. Người đàn ông này vô cùng tuấn tú, trên khuôn mặt thường không có biểu tình gì, nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh nhạt đó đảo qua, sẽ làm cho người ta cảm thấy cơ thể mềm nhũn.
Chu Mạt đi vào rồi mắt anh cũng không chớp lấy một cái, vẫn tiếp tục công việc đang làm. Khoảng hai mươi phút, Cố Dĩ Nguy khép máy tính, ngoắc ngoắc tay ra hiệu bảo cô tới.
Chu Mạt hết sức ngoan ngoãn đi tới, nằm ngồi trên mặt đất, dựa vào đầu gối của người đàn ông.
Cố Dĩ Nguy như khen thưởng sờ lên mặt cô, sau đó duỗi tay xuống phía dưới của người phụ nữ.
Không ngoài dự đoán của anh, cô không mặc qυầи ɭóŧ, nhưng anh vẫn có chút bất ngờ bên dưới vậy mà lại ướt đẫm.
Bàn tay to với khớp xương rõ ràng của Cố Dĩ Nguy xoa nắn âʍ ɦộ ướt đẫm vài cái, bàn tay khép lại tiểu huyệt, đưa hai ngón tay thô cứng tiến vào bên trong, thoáng cái bị thịt mềm mυ'ŧ lấy, giọng anh thản nhiên: “Trước khi tới chơi qua? Nhiều nước như vậy.”
Đôi mắt Chu Mạt ướŧ áŧ, có chút ngượng ngùng lên tiếng: "Em rất nhớ anh, tiên sinh, nhịn không được tự mình chơi một chút..."
Mấy người bạn cùng phòng của Chu Mạt cuối tuần này có việc không ở đây, cuối cùng cô cũng có thể thủ da^ʍ một phen. Gần một tháng không nhìn thấy người đàn ông này, tiểu bức ngứa đến không chịu nổi, thường xuyên tưởng tượng đến cây gậy thịt cứng rắn của người đàn ông như thế nào trong huyệt của cô, cô liền bắt đầu chảy ra dâʍ ɖị©ɧ. Cô không dám chủ động liên lạc với anh, chỉ có thể tự mình dùng ngón tay tự xử. Cô nằm trên giường ký túc xá nhỏ hẹp, tưởng tượng dáng vẻ tiên sinh làm cô, hai ngón tay cố gắng vuốt ve và cắm sâu vào tiểu huyệt trơn trượt của mình, phóng túng rêи ɾỉ trong ký túc xá không người, từng tiếng từng tiếng gọi tiên sinh lên cao trào.
Vừa thở dốc dừng lại, liền nhận được điện thoại của tiên sinh.
Nghe giọng nói trầm thấp lạnh nhạt trong điện thoại, tiểu huyệt cô mới phát tiết xong lại chảy ra một cỗ dâʍ ɖị©ɧ ướt đẫm.
Hiện tại cuối cùng cũng nhìn thấy tiên sinh, khi anh cắm ngón tay vào thân thể cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình đều mềm nhũn cả ra.
Cảm nhận được tiểu huyệt trơn trượt đang đói khát mà mυ'ŧ chặt lấy ngón tay anh, Cố Dĩ Nguy thô bạo khuấy đảo trong cơ thể cô, không chút thương tiếc bắt đầu chơi đùa: “Nhớ tôi? Là muốn tôi chơi em, phải không?”
Nửa người trên của Chu Mạt ngã trên đầu gối Cố Dĩ Nguy, đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ chồng lên nhau khiến cô có chút không chịu nổi.
Phong cách làʍ t̠ìиɦ của người đàn ông này vẫn thô bạo như mọi khi.
Nửa năm trước khi mới được Cố Dĩ Nguy bao nuôi, cô vẫn là gái còn trinh, cái gì cũng không biết, nhưng người đàn ông này lại không có chút thương tiếc nào, cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn làm màn dạo đầu, đem tính khí thô cứng từng chút từng chút tiến sâu vào, máu và dâʍ ɖị©ɧ của cô trở thành chất bôi trơn, tiếng rêи ɾỉ thống khổ vì đau đớn của cô trở thành liều thuốc kí©ɧ ɖụ©. Anh đem cô lăn lộn làm không biết bao nhiêu nhiều lần, tiểu huyệt trở thành đồ chơi mặc anh chơi đùa đến thỏa mãn, hoa huyệt sưng đỏ đến không chịu nổi, hai vυ' cùng cổ đều là vết cắn và dấu ngón tay, sau khi trở về, mấy ngày liền cô run sợ bị người khác phát hiện ra.
Nhưng cũng chỉ có mấy lần đầu tiên, tiểu huyệt sau khi triệt để bị thao nhiều lần, kɧoáı ©ảʍ liền lớn hơn rất nhiều so với thống khổ. Cô biết Cố Dĩ NNguy sẽ không thương tiếc cô, bởi vậy chỉ có thể tự mình cố gắng thích ứng tốt hơn với gậy thịt to lớn kia.
Chu Mạt khó nhịn được tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ : "A...Tiên sinh...Nhẹ hơn một chút...."
"Nhẹ một chút? Thứ dâʍ đãиɠ như cô, nhẹ một chút có thể thỏa mãn cô sao? Cố Dĩ Nguy tăng nhanh động tác trong tay. Một tay kéo cổ áo cô vươn vào nắm lấy đầṳ ѵú của cô, bởi vì không mặc đồ lót, bàn tay to lớn dễ dàng ôm trọn toàn bộ bầu ngực, ngón cái niết lấy núʍ ѵú khiến nó trở nên cứng như một tảng đá vậy.
Chu Mạt sảng khoái đến cả người tê dại, tiểu huyệt từng chút một chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, bị ngón tay đang cắm rút của người đàn ông mang ra ngoài, cả bàn tay của người đàn ông gần như đã ướt đẫm.