Sắc mặt Liên Mẫn không được tốt, khuyết điểm trên thân thể mình bị bại lộ trước mặt người khác, cũng khó chịu như việc bị lột sạch quần áo giữa ban ngày.
Ninh Thư nắm lấy tay Liên Mẫn, vỗ vỗ, "Chắn chắn sẽ tốt lên."
Ninh Thư đưa một ít linh khí vào trong thân thể của Liên Mẫn, không phải đưa Hỏa Dương Lực xao động.
Linh khí có thể ôn dưỡng thân thể, chữa trị vết thương.
Liên Mẫn chỉ hừ một tiếng.
"Cái công ty này của cô, cô tính làm như thế nào?" Liên Mẫn hỏi.
"Đặt làm đi, theo con đường sản phẩm cao cấp." Ninh Thư nói.
"Thật đúng là, trước kia còn cho rằng cô là kẻ ngốc lắm tiền nha." Liên Mẫn liếc liếc mắt nhìn Ninh Thư.
"Chỉ cần có tác dụng, khẳng định sẽ có người mua, cô giúp tôi nói tốt một chút, số thuốc này tôi không lấy tiền." Ninh Thư nói.
Liên Mẫn ừ một tiếng.
Lúc Ninh Thư ra khỏi xe, Liên Mẫn còn nói lời cảm tạ Ninh Thư, Ninh Thư cười cười nói: "Đại gia hợp tác, hai bên đều có lợi."
Mấy tạp chí lá cải đã ra bài, trang viết về Quý Lộ cũng không nhiều.
Chỉ nói một nữ minh tinh hết thời đu càng đại gia, sinh được một cô con gái, nhưng vẫn không thể gia nhập giới hào môn, con đường vào giới hào môn gian nan a, sau đó là mấy lời trêu chọc.
Loại người giống Quý Lộ khi rời khỏi giới giải trí, mức độ nổi tiếng cũng không cao, nên số người ăn dưa quần chúng sẽ quên ngay.
Nhưng Quý Lộ thấy khó chịu a, trừ bỏ không có một cái danh phận Đinh thái thái, bà có nơi nào thê thảm giống như tạp chí nói đâu chứ.
Có con gái, có được Đinh Duyên, có thể thoải mái hơn nhiều so với việc lăn lộn trong giới giải trí, không cần mỗi ngày ứng phó với đạo diễn, nhà làm phim gì đó.
Hơn nữa, con gái của bà còn phải gả đến Bạch gia, gả cho Bạch Hàn Mặc người mà phải xua phụ nữ như xua vịt.
Bạch Hàn Mặc chính là con rể bà.
Điều mà Quý Lộ bực nhất là tạp chí lá cải hạ thấp chính mình, nên gọi điện ngay cho Đinh Ngưng Điệp khóc lóc kể lể.
Đinh Ngưng Điệp mới tốt lên một chút, không có đau như trước nữa, nhưng khi nghe mẹ nói, thì một bộ lo lắng sốt ruột.
Nhưng Đinh Ngưng Điệp không trực tiếp nói cho Bạch Hàn Mặc biết, chẳng qua chỉ thường xuyên phát ngốc, tùy lúc tùy thời mà thất thần.
Bạch Hàn Mặc nhìn thấy Đinh Ngưng Điệp như vậy, khẳng định là muốn hỏi Đinh Ngưng Điệp xảy ra chuyện gì.
Hỏi lần đầu, Đinh Ngưng Điệp không chịu nói, chỉ tỏ ra lo lắng sốt ruột nói không có việc gì.
Hỏi đến lần thứ hai, Đinh Ngưng Điệp vẫn không chịu nói, vẫn lo lắng sốt ruột nói không có việc gì.
Đinh Ngưng Điệp không nói, lấy bản lĩnh của Bạch Hàn Mặc thì tự nhiên có thể điều tra ra tới, khi điều tra ra chuyện tạp chí đăng tin mẹ của Đinh Ngưng Điệp cùng với Đinh Duyên.
Bạch Hàn Mặc trực tiếp ra lệnh cưỡng chế mấy tờ tạp chí phải thu hồi lại tất cả ấn bản.
Tạp chí:......
Tạp chí đã in ra và phát hành, anh bảo chúng tôi làm triệt để như thế nào, nói cho cùng cũng chỉ là một nữ minh tinh hết thời thôi mà, không phải đầu đề có ghi rõ rồi sao.
Đáng để thương cương thương thượng tuyến như vậy sao?
Nói nữa, báo tạp chí không biết tin tức này có hot hay không, thật thật giả giả, nhưng cũng là một chuyện cười quần chúng.
Nếu không cho phát hành, vì cái gì mà không nói sớm một chút.
Minh tinh sợ bị gièm pha, nên trước khi sự việc xảy ra phải cho tạp chí một ít tiền, để đè chuyện này xuống.
Đối mặt với thái độ cường ngạnh của Bạch Hàn Mặc, bên tạp chí có thể thỏa hiệp, tạp chí đã bán có thể thu hồi lại.
Ngay lập tức làm một chút công phu bên ngoài, tỏ vẻ kinh sợ nhưng nhất định sẽ làm được, ngầm nên làm sao thì làm vậy.
Bạch Hàn Mặc giải quyết hết sự tình mới nói cho Đinh Ngưng Điệp biết.
Đinh Ngưng Điệp nghe Bạch Hàn Mặc nói mọi chuyện đã được giải quyết xong, thì lập tức mở to hai mắt, đôi mắt thủy nhuận đầy kinh ngạc mà nhìn Bạch Hàn Mặc.
Loại ánh mắt này có thể khiến cho đàn ông nhìn đến nhiệt huyết sôi trào, tâm hư vinh bành trướng lên.
Đinh Ngưng Điệp kể chuyện tình của ba mẹ mình nói cho Bạch Hàn Mặc nghe, túm lại là nói hai người họ mới thực là chân ái, nhưng lại ngại Đinh thái thái.
Nói mẹ Đinh Ngưng Điệp rất yêu ba ba, vẫn luôn chịu nhẫn nhục, đeo trên lưng thanh danh tiểu tam.
Tóm lại Quý Lộ chịu ủy khuất cỡ nào.
Bạch Hàn Mặc ninh mày, hắn thật ra không thèm để ý đến Quý Lộ, nhưng không thể để cho người khác công kích thân thế của Đinh Ngưng Điệp.
Vì thế đứa con rể đã được công nhận, Bạch Hàn Mặc, cư nhiên được quyền nhúng tay vào việc nhà của nhạc phụ tương lai, quản việc vợ chồng của nhạc phụ.
Ép Đinh Duyên phải cho Đinh Ngưng Điệp một danh phận.
Để Đinh Ngưng Điệp thoát khỏi thận phận con ngoài giá thú.
Đinh Duyên thở dài một hơi, rối rắm nửa ngày, mới quyết định cùng nói rõ ràng với mẹ Đinh.
Lúc ăn cơm chiều, Đinh Duyên đã tự mình lên lầu gọi mẹ Đinh xuống nhà ăn cơm.
Ninh Thư nhìn thấy bộ dạng này cũng Đinh Duyên định nói lại thôi, trong lòng thầm suy đoán hẳn là chuyện đã được đăng trên tạp chí.
Mẹ Đinh ăn cơm không nói một lời nào, làm lơ bộ dáng của nhấp nhổm của Đinh Duyên.
Cuối cùng Đinh Duyên buông đôi đũa xuống, hướng mẹ Đinh nói: "Tôi có chuyện này muốn thương lượng với bà."
"Chuyện gì, nếu là chuyện ly hôn, thì tôi đây tuyệt đối không đồng ý." Mẹ Đinh nói thẳng.
Trong lòng mẹ Đinh đã có chuẩn bị, nhưng giờ khắc này Đinh Duyên đã mở lời, sự thấp thỏm trước kia của mẹ Đinh đã không còn.
Đinh Duyên tức khắc bị nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: "Tôi làm như vậy cũng là vì Đinh gia."
"Tôi cũng biết, thân phận con riêng của Đinh Ngưng Điệp thật quá khó nghe, Bạch gia không hài lòng thì phải làm sao bây giờ."
"Giờ cung đã lên dây rồi không thể không bắn, chọc giận Bạch Hàn Mặc, lỡ hắn không chịu cưới Đinh Ngưng Điệp thì phải làm sao bây giờ."
"Nhà chúng ta có hai cô con gái đều bị Bạch Hàn Mặc cự tuyệt thì tính sao?"
Nói tới nói lui vẫn là Đinh Duyên vô tội, thật bất đắc dĩ a.
Ninh Thư nhướng nhướng mày nhìn mẹ Đinh, mẹ Đinh nhàn nhạt mà nói: "Cho nên ông tính bán thê cầu vinh sao?"
Mí mắt Đinh Duyên run run, "Bà cũng không cần nói đến khó nghe như vậy."
"Có đôi khi, phải nói đến vận khí của con người, vốn dĩ là chồng của Tuyết Tình, là nó gả đến Bạch gia, nhưng Bạch Hàn Mặc lại nhìn trúng Ngưng Điệp, đây là số phận của Ngưng Điệp rồi."
"Thuận theo thời thế mà làm mới tốt."
Kỳ thật những kẻ có tiền đều rất mê tín, lời này của Đinh Duyên cũng không có gì sai.
"Nếu tôi không ly hôn đấy thì sao?" Mẹ Đinh lạnh lùng nói: "Túng chính là túng, nói thành dễ nghe chung quy vẫn là túng."
"Chỉ cần bà chịu ly hôn, tôi sẽ không bạc đãi bà." Đinh Duyên thấy mẹ Đinh không nổi trận lôi đình, cảm thấy rất hấp dẫn, liền cùng mẹ Đinh thương lượng.
Mẹ Đinh không thể tưởng tượng được mà nhìn Đinh Duyên, "Nếu không phải Tuyết Tình là con tôi sinh ra, thì tôi còn hoài nghi nó không phải là con gái ruột của ông đó."
"Vì trong lòng ông chỉ có Đinh Ngưng Điệp."
Đinh Duyên thở dài một hơi, "Nó đương nhiên là con gái tôi, nhưng hiện tại phải ủy khuất cho nó rồi."
"Thân thế Bạch gia rất lớn, ngạnh kháng không có chỗ nào tốt, cỏ lau tuy rằng bé nhỏ, nhưng biết thuận theo chiều gió cũng có thể sống tốt mà không hề bị tổn hại gì, cây có to lớn đến mấy cũng không địch lại được cuồng phong."
Đinh Duyên nói, "Tôi không hy vọng cuối cùng thật sự nháo đến khó coi, gà bay trứng vỡ."
Phiêu lãng theo gió, nước chảy bèo trôi, rốt cuộc mệnh không ở trong tay mình.
Ninh Thư nói: "Cỏ lau vĩnh viễn vẫn là cỏ lau, cao lắm cũng chỉ cao đến đầu người, mà cây cối có thể lớn thành đại thụ che trời, cắm rễ sâu xuống đất, so với giống cỏ lau thì to lớn hơn nhiều."
Cho dù bị bão gió tàn phá, thì đại thụ che trời có lực lượng hơn so với cỏ lau.
Mẹ Đinh lau lau miệng, "Chuyện này để tôi suy nghĩ kỹ lại đã."
"Hảo hảo suy xét, nhưng cũng cần nhanh chóng trả lời cho tôi biết, Bạch Hàn Mặc đã thúc giục lắm rồi." Đinh Duyên nói.
Ninh Thư kéo kéo khóe miệng, Bạch Hàn Mặc làm như vậy là vì muốn cho Đinh Ngưng Điệp vui.
Ngay cả chuyện ba vợ cưới bà nào cũng phải quản.
Trời đất bao la chuyện gì ngươi cũng quản.
Mẹ Đinh đứng lên rồi rời đi, Ninh Thư đi theo mẹ Đinh lên lầu.
Đinh Duyên gọi Ninh Thư lại: "Hảo hảo khuyên nhủ mẹ con."
Ninh Thư:......