Trong lòng Ninh Thư còn hoài nghi Đinh Ngưng Điệp là đang cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ mình, muốn làm cho nàng khởi xung đột với Đinh Ngưng Điệp.
Chỉ cần nàng bị chọc cho tức giận đến mất hết lý trí, làm thương tổn đến Đinh Ngưng Điệp.
Thì Bạch Hàn Mặc còn không xé xác nàng ra sao.
Đinh Ngưng Điệp chỉ cần nhu nhược đáng thương, làm một bộ dáng kẻ yếu là được.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, nếu là người ủy thác, sẽ chịu không được mà ngất xỉu nha.
Cho nên Ninh Thư thực hoài nghi Đinh Ngưng Điệp có dụng ý.
Chiếm hết tiện nghi, còn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác như vậy.
Ninh Thư căn bản không thèm nhìn tới nàng ta, mặc kệ Đinh Ngưng Điệp nói cái gì, nàng cũng không tức giận.
Hơn nữa, chưa bao giờ tới gần Đinh Ngưng Điệp, bảo trì khoảng cách 1 mét.
Hơn nữa còn luôn mở sẵn máy ghi âm.
Bất luận Đinh Ngưng Điệp nói cái gì, Ninh Thư đều ghi âm lại hết.
Thấy Ninh Thư như vậy, Đinh Ngưng Điệp ủy khuất thật sự, khóc lóc hướng Đinh Duyên nói, chị không chịu tha thứ cho con, con là thiệt tình muốn được chị tha thứ, chúc phúc.
Đinh Ngưng Điệp khóc đến hoa lê đái vũ, cho dù là ai nhìn vào cũng phải mềm lòng.
Ở trên bàn ăn cơm, Đinh Duyên trực tiếp nói với Ninh Thư: "Đã bực bội lâu như vậy rồi, nên ngừng đi thôi."
"Ngưng Điệp là thật lòng muốn xin lỗi con, con xem khuôn mặt lạnh của con kìa."
Ninh Thư buông đôi đũa xuống, lau lau miệng, "Con không thể chấp nhận được việc người đàn ông của con lại biến thành em rể con."
"Ba ba, ba có thể chịu đựng được việc người tình của ba biến thành chị dâu không?" Ninh Thư buông tay nói.
Sắc mặt Đinh Duyên liền giống như ăn phải phân, "Nói chuyện kiểu gì vậy."
Ninh Thư lắc đầu, "Con còn chưa có nói xong, con chính là không ưa cái kiểu nó đoạt mất đồ, còn muốn khoe mẽ, còn muốn tình thân."
"Em không có." Đôi mắt Đinh Ngưng Điệp ướt dầm dề, "Chị, sao chị luôn dùng điều ác ý mà gán cho em, em chưa từng có suy nghĩ như vậy."
"Những chuyện mà cô làm khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm, cô chính là tràn ngập ác ý." Ninh Thư nói thẳng, "Trộm đồ, lén lút cất giấu, rồi đến trước mặt chủ nhân khoe ra."
"Nếu cảm thấy thật lòng muốn xin lỗi, thì đừng kết hôn với Bạch Hàn Mặc, có bản lĩnh như vậy tôi sẽ tin tưởng thành ý của cô, miệng nói xin lỗi thì có ích lợi gì."
"Ngoài miệng nói xin lỗi đều không có thiệt tình xin lỗi, vẫn không cần ghê tởm lẫn nhau như vậy có được không."
Ninh Thư đứng lên, "Con ăn no rồi."
Ninh Thư dọn chén của mình, mẹ Đinh cũng đứng lên đi về phòng.
"Ba ba, thực xin lỗi, con thật sự nghĩ rằng chị ấy có thể tha thứ cho con." Đinh Ngưng Điệp cắn môi, mặt đầy áy náy.
"Đây không phải là vấn đề của con, là vấn đề của hai người họ, con không cần để ở trong lòng."
"Hai người họ quá cao ngạo, cho rằng mình cao cao tại thượng, cũng không biết nghĩ cho Đinh gia, hai người bọn họ là loại người chưa từng phải chịu khổ ngày nào."
Ninh Thư cầm theo túi xách đứng ở trên lầu nhìn chằm chằm Đinh Duyên.
Ở trong lòng Đinh Duyên, mẹ Đinh có cũng được không có cũng không sao.
Nếu thật sự tôn trọng mẹ Đinh, sẽ không lêu lổng ở bên ngoài, đến nỗi sinh ra con gái riêng cũng làm ra tới.
Ninh Thư ho khan một tiếng, gián đoạn buổi nói chuyện tràn ngập tình thân nồng đậm, làm lơ biểu tình của hai kẻ không biết xấu hổ đi ra cửa.
Ninh Thư đi tìm thám tử tư, muốn thuê người đi trinh thám, điều tra vị minh tinh, mẹ của Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Duyên và mẹ của Đinh Ngưng Điệp là 'dẫu lìa ngỏ ý còn vươn tơ lòng', không đúng, cũng chưa từng có cắt đứt.
Hiện tại Quý Lộ đã tránh bóng, không còn lăn lộn trong giới giải trí.
Dựa vào con gái mình, dựa vào tình nhân là Đinh Duyên, cuộc sống có tư có vị, giống như thái thái nhà giàu, shopping, spa.
Đinh Ngưng Điệp muốn tẩy trắng thân thể mình, đâu có dễ dàng như vậy.
Ninh Thư bỏ một bút tiền đặt cọc, phải biết được hành tung của Quý Lộ, đặc biệt là chuyện xấu xa với Đinh Duyên.
Từ văn phòng thám tử tư đi ra, Ninh Thư lại đến tiệm thuốc bắc mua ngân châm.
Đinh Ngưng Điệp kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng như vậy, còn không phải muốn chọc nàng tức giận, để tiện đà ra tay tổn thương người sao.
Vậy dùng châm cứu đi, nhìn không thấy miệng vết thương.
Nếu ngươi có nhu cầu như vậy, không thỏa mãn ngươi thật quá không nhân đạo.
Ninh Thư nhận được điện thoại từ trong nhà, là người giúp việc Lý tẩu gọi tới.
Nói trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, Đinh Ngưng Điệp ngã từ trên lầu xuống, giờ đã vào bệnh viện.
Lý tẩu còn nói cho Ninh Thư địa chỉ.
Ninh Thư vội vàng chạy tới bệnh viện.
Thật là không có ở nhà một lúc, liền có chuyện.
Đinh Ngưng Điệp thật đúng là bị thương được như ý nguyện, ở Đinh gia bị thương.
Bạch Hàn Mặc nói, nếu Đinh Ngưng Điệp bị tổn thương gì ở Đinh gia, dù thiếu một cọng lông tơ, thì tự gánh lấy hậu quả.
Đinh Ngưng Điệp nằm ở trên giường bệnh, một chân bó thạch cao treo lên.
Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tựa hồ như vừa bị kinh hãi, ánh mắt đăm đăm.
Bạch Hàn Mặc nóng lòng an ủi Đinh Ngưng Điệp, nhìn mẹ Đinh đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt sắc như dao cạo.
Ninh Thư đi qua, kéo mẹ Đinh từ trên mặt đất lên, phủi phủi bụi đất trên đầu gối của mẹ Đinh.
"Để một trưởng bối quỳ lạy hậu bối, từ xưa đến nay đều chưa từng có cách nói này." Ninh Thư nhìn lướt qua Đinh Duyên.
Tên túng trứng này.
"Tôi không có bắt bà ta quỳ." Bạch Hàn Mặc lạnh lẽo nhìn Ninh Thư, "Bà ta phạm phải sai lầm không phải quỳ xuống là có thể giải quyết xong."
Sắc mặt Ninh Thư lãnh đạm, "Mẹ tôi làm sai chuyện gì?"
"Ha, người phụ nữ này từ trên lầu lăn xuống thì chính là mẹ tôi sai sao?" Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp tái nhợt, đến môi cũng không còn thấy huyết sắc, nhưng vẫn nhu nhược động lòng người.
Có một loại phụ nữ, bất luận là khi nào, ở đâu cũng có thể bày ra tư thái tốt đẹp nhất.
Ninh Thư còn hoài nghi Đinh Ngưng Điệp ngày thường đều rèn luyện tốt từng góc độ của mình.
Nếu thật là như vậy, người ủy thác thua cũng không oan uổng.
Thế giới này không phải đàn ông thì chính là phụ nữ, không phải ngươi chinh phục ta thì chính là ta chính phục ngươi, có thể nhất chiêu 'ăn' là có thể sở hữu được tâm tư của đàn ông.
Đinh Ngưng Điệp thấy Ninh Thư nhìn đến mình, thì vội vàng giật mình một cái, xua xua tay, đỏ mặt nói: "Không phải dì đẩy em xuống lầu, không phải, là do em không cẩn thận."
"Là ba bắt bà ấy quỳ xuống nhận lỗi." Đinh Duyên nói, "Chuyện này có chứng cứ vô cùng xác thực, camera đã ghi lại, xác thật là mẹ con duỗi tay đẩy Ngưng Điệp xuống lầu."
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, nhìn dáng vẻ của Đinh Ngưng Điệp rồi tiến đến trước mặt mẹ Đinh.
Ninh Thư kéo kéo khóe miệng, Đinh Duyên bắt mẹ Đinh phải quỳ xuống xin lỗi con gái, chính là lăng trì tâm của mẹ Đinh.
Quá trình diễn biến chuyện này không quan trọng, kết quả vẫn là mẹ Đinh động thủ đẩy người.
"Chuyện này tôi sẽ không cho qua như vậy đâu, mặc kệ trước kia các người đạp hư cô ấy như thế nào, nhưng hiện tại cô gái này là người của tôi, khi nào đến lượt các người giáo huấn cô ấy."
Thần sắc Bạch Hàn Mặc lãnh khốc, Đinh Ngưng Điệp muốn cầu tình, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị đánh gãy.
"Không được cầu tình, em quá ngốc, người ta khiến em bị thương như vậy rồi, em còn không nhớ tới, đầu óc thiếu căn gân có phải hay không." Bạch Hàn Mặc tức giận trừng mắt với Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp cúi đầu, không nói lời nào.
Đinh Duyên hướng Bạch Hàn Mặc nói: "Bạch thiếu gia, chuyện này xác thực là bà ấy không đúng, xin cậu đừng so đo, tôi trở về sẽ giáo huấn lại thật đàng hoàng."
Khi Đinh Duyên nói những lời này, thì thân thể mẹ Đinh đang đứng bên cạnh Ninh Thư run rẩy lên.
Ninh Thư nắm chặt lấy bàn tay lanh lẽo của bà.