Dịch: Bunnycrusher
Trong trấn này, Ôn Học có thể tự tung tự tác, tung hoành ngang dọc, bởi vì hắn có một thái gia gia đạt Trúc Cơ kỳ.
Ôn Học chẳng có gì phải cố kỵ, chẳng khác gì hoàng đế trong trấn này.
Cho nên khi Ôn Học vừa nghe thấy việc có người muốn đoạt lại nhà từ trong tay mình, tức khắc cười nhạo.
“Căn nhà này, cho dù ngươi có dùng cái mạng …”
Ôn Học còn chưa nói xong, Ôn Lương đã đấm thẳng vào mũi Ôn Học.
Ôn Học cảm nhận được chỗ mũi của mình truyền đến cảm giác đau nhói, đau tới mức ứa nước mắt, máu đỏ nóng ẩm tràn ra, hàm răng cứng đờ chết lặng, vài cái răng trong miệng không còn đưa tin tức tới não bộ.
“Phụt…” Ôn Học phun ra mấy cái răng, răng cửa đã bị đánh rớt hết.
Tay Ôn Học run run sờ mũi của mình, sờ một tay đầy máu.
“Ngươi, ngươi …” Ôn Học thều thào qua hàm răng lọt gió.
Ôn Lương kéo chặt cổ áo Ôn Học, “Ta hỏi lại, muội muội ta đang ở đâu?”
“Nếu còn không nói, tiếp theo sẽ tới cổ của ngươi, yên tâm, ta chắc chắn sẽ vặn gãy.” Ánh mắt Ôn Lương lãnh đạm nhìn chằm chằm cổ Ôn Học.
Ôn Lương không có vẻ mặt dữ tợn kinh khủng, chỉ có lãnh ý ẩn tận trong xương.
Nhưng bộ dạng này của Ôn Lương lại khiến người khác kinh sợ.
Ôn Học cảm thấy cổ họng lạnh tanh, trong xoang mũi, khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi khiến hắn muốn nôn mửa.
Trong lòng Ôn Học thấy ấm ức thật sự, sao một lời không hợp đã ra tay thế rồi, không phải nên đứng trước cửa hét to báo thù sao.
Sao không theo lẽ thường thế này.
“Muội muội nào, ta, ta không biết.” Ôn Học phản bác, chỉ là không còn răng cửa, khiến câu chữ không nguyên vẹn, không rõ hắn định nói gì.
Ôn Lương đánh một quyền vào bụng Ôn Học, Ôn Học đau tới tròng mắt sắp sửa rớt ra, mặt nghẹn đỏ bừng.
Ôn Lương thả Ôn Học xuống, Ôn Học rơi bịch một cái ngã xuống mặt đất, thân thể cuộn tròn như con tôm.
Miệng sùi bọt mép, trong không khí ẩn ẩn một mùi tanh hôi thối, khiến nhóc hồ ly la lên oai oái, “Làm gì vậy! Còn có để người khác ăn không vậy!”
Ôn Lương ngồi xổm, từ trên cao nhìn xuống, “Muội muội ta, Ôn Nhu.”
Con mắt Ôn Học xoay vòng vòng, không nói chuyện.
Ôn Lương đứng lên, vặn vẹo cổ tay, “Xem ra ta ra tay vẫn còn quá nhẹ.”
“Chờ đã, ngươi thật sự là Ôn Lương sao?” Ôn Học gian nan lên tiếng.
“Là ta, giờ có thể nói tung tích của muội muội cho ta chưa?” Ôn Lương nhìn Ôn Học.
“Muội muội của ngươi, chính ngươi không yêu thương trông coi cẩn thận, còn tra hỏi ta tung tích muội muội ngươi làm gì hả, đồ tạp chủng.” Ôn Học oán hận mắng.
Ôn Lương dẫm mạnh lên tay Ôn Học, dùng sức nghiền nghiền, Ôn Học đau tới không ngừng kêu rên.
“Ta nói, ta nói…”
Ôn Lương nhấc chân lên.
“Muội muội của ngươi đang ở chỗ thái gia gia của ta.”
“Không có khả năng!’ Ôn Lương lập tức thất thanh phản đối, nơi này cách nhà tổ của Ôn gia không xa, nếu muội muội còn ở chỗ này, sao có thể chưa từng xuất hiện.
“Là thật, thái gia gia thấy muội muội ngươi có căn cốt, nói muốn dạy dỗ muội muội ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu.” Trong giọng nói của Ôn Học hàm chứa cả hâm mộ lẫn ghen tị.
Một con nhóc khôn lỏi chỉ biết lừa phỉnh người ấy vậy mà lại có Linh căn.
Ôn Lương mím chặt môi, thần sắc biến ảo không ngừng, mang theo một tia hi vọng.
Ngược với Ôn Lương, trong lòng Ninh Thư đã có dự đoán xấu nhất, nếu thật sự muốn dạy đạo cho Ôn Nhu, cũng đâu cần phải giấu giếm, lừa gạt Ôn Lương chứ.
Mấy năm không về nhà được lấy một lần, chỉ sợ Ôn Như đã không còn ở tại trấn này nữa.
“Ngươi muốn tìm muội muội, có thể đi hỏi thái gia gia, lúc trước thái gia gia nhìn thấy muội muội ngươi có Linh căn mới nổi lên lòng yêu tài.”
Lúc này, Ôn Học chỉ muốn lừa con chó điên này đi, tốt nhất là đi tìm thái gia gia hắn, sau đó thái gia gia phất tay một cái khiến hắn hồn phi phách tán.
Thật ra Ôn Học muốn tự tay gϊếŧ chết Ôn Lương, nhưng không biết làm sao mà tiểu tạp chủng này đột nhiên lại trở nên lợi hại tới vậy.
Có phải trên người có bảo vật gì không.
Có thể nào hắn cũng sẽ có thể trở nên lợi hại được như vậy không, đừng nhìn hắn cả ngày la hét oai hùng, ở trước mặt thái gia gia lúc nào cũng phải khom lưng uốn gối.
Nếu bản thân có thực lực cường đại….
Máu mũi của Ôn Học còn đang chảy, vậy mà trong đầu đã mơ tới viễn cảnh, bản thân có thực lực cường đại, bên cạnh còn có hai con Yêu thú.
Hết thảy mọi thứ đều là của hắn.
Đến lúc đó, vạn dân quỳ phục dưới chân, hắn sẽ trở thành người cường đại nhất trên đời.
Quyền lợi, tiền tài, sắc đẹp, dàn hậu cung mỹ nhân như họa.
Tay nắm quyền thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân ngủ, ôi khoái hoạt cỡ nào, sung sướиɠ cỡ nào.
Ninh Thư nhìn Ôn Học một mặt máu me dần hiện ra bộ dáng mê ly, khát khao hạnh phúc, lập tức quay đầu nhìn về phía thằng nhóc hồ ly.
Hẳn là do hồ ly nhỏ thi triển huyễn thuật lên Ôn Học.
Ngay sau đó, mặt mũi Ôn Học đột nhiên trở nên dữ tợn, chỉ cần gϊếŧ kẻ trước mặt này, hắn sẽ có thể có được tất cả.
Trong lòng Ôn Học vốn thù ghét Ôn Lương, dưới sự mê hoặc của huyễn thuật, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, dường như không cảm giác được vết thương trên người nữa mà vọt tới Ôn Lương.
Ôn Lương vươn nắm đấm, một con Kỳ lân xông ra từ nắm đấm, xuyên qua thân thể của Ôn Học.
Thân thể Ôn Học cứng lại, khuôn mặt dữ tợn đông lại, con ngươi dần tan rã. Một ngụm máu phun ra, Ôn Học ngã xuống đất không còn động đậy.
Sắc mặt Ôn Lương biến đổi, bàn tay nắm chặt sau lưng không ngừng run rẩy.
“Chúng ta đi.” Giọng nói của Ôn Lương mang theo run rẩy, xoay người lập tức rời đi.
Ninh Thư đi theo Ôn Lương, hồ ly nhỏ nhìn mứt hoa quả trên bàn, “Cất mứt hoa quả trước đã.”
Ôn Lương vừa đi, trong phòng liền truyền tới tiếng kêu tê tâm liệt phế, “Thiếu gia…”
Ôn Lương bước khỏi cửa lớn, đỡ vách tường ói một trận, lưng còng hẳn xuống, ói tới xây xẩm mặt mũi, ói tới đen kịt cả đất trời.
Ôn Lương ói một hồi lâu, đem tất cả trong dạ dày đều phun ra hết, một tay đỡ tường, một tay lau nước mắt.
“Tiểu Hắc, mình gϊếŧ người rồi.” Ôn Lương suy yếu vô lực nhìn Ninh Thư mếu máo, hai tay cậu bụm mặt, nước mắt trào ra.
“Khóc cái gì, chỉ gϊếŧ người thôi mà.” Tiểu hồ ly tức giận nói, “Ngoại của ta nói, con người vì đủ loại nguyên nhân mà chém gϊếŧ lẫn nhau, ngươi chỉ gϊếŧ kẻ nên gϊếŧ mà thôi.”
Ninh Thư trầm mặc không nói chuyện, Ôn Lương lúc này chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn là một cậu bé loi choi, gϊếŧ người, tất nhiên sẽ có gánh nặng tâm lý.
Ninh Thư suy nghĩ cẩn thận: “Ôn Lương, người không phạm ta, ta không phạm người, không được tùy tiện hại người, nhưng nếu người khác muốn hại mình, thì ta cũng không thể không phản kích lại.”
Ôn Lương bỏ tay xuống, đôi mắt đỏ hồng nhìn Ninh Thư.
“Có thực lực cường đại là để bảo vệ, bảo vệ chính mình, chứ không phải để tùy ý bắt nạt người khác, bởi núi cao còn có núi cao hơn, khinh thường người khác, cuối cùng cũng sẽ bị kẻ khác coi thường.” Ninh Thư nhẹ nhàng nói.
Ninh Thư cảm giác hào quang giáo mẫu trên đầu càng ngày càng lóe sáng rực rỡ…
“Đúng, chính là đạo lý này, ngoại từng nói, làm nhục người khác là tự làm nhục mình, người kia vừa nhìn đã biết chẳng phải dạng tốt lành gì.” Tiểu hồ thấy Ninh Thư dùng ánh mắt bất thiện nhìn chăm chăm mình, lập tức chân cáo nói leo.
Ôn Lương nhích nhích khóe miệng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
“Ôn Lương, chúng ta không được hại người, nhưng cũng không thể để người khác hại chúng ta.” Ninh Thư nhìn Ôn Lương nói.
“Mình biết rồi.” Ôn Lương hít một hơi thật sâu, cười cười, “Bây giờ chúng ta đi tới nhà tổ thôi.”