Loan phượng kêu một tiếng, ngẩng đầu phun một ngọn lửa nóng hừng hực về phía Ninh Thư.
Loan phượng phun ra không phải hỏa diệm, mà giống như là dung nham nóng cháy, khi rơi xuống đất, ngay cả lôi đài đều bị cháy.
Hầu như tất cả lôi đài đều lâm vào biển lửa, Ninh Thư nếu muốn tránh thì chỉ có cách nhẩy xuống khỏi lôi đài, nhưng nếu nhảy xuống khỏi lôi đài thì coi như nhận thua.
Ninh Thư nhíu mày một cái, bây giờ Tuyệt Thế Võ Công của cô chưa thể khiến cô bay được, kình khí biến thành màu vàng thì mới có thể bay lên.
“Chủ nhân, để ta ra.’’ Tiếng của Tiểu Thảo vang lên trong đầu Ninh Thư.
“Chỗ này toàn là lửa, ngươi có thể không vậy?” Hỏa khắc mộc đấy nhé.
“Chủ nhân, ta có thể thử, hỏa cũng là một loại năng lượng, ta thử xem có thể hấp thu không?” Tiếng nói mềm mềm của Tiểu Thảo vang lên.
Ninh Thư:...
Không biết vì sao, luôn cảm thấy Tiểu Thảo vĩnh viễn ăn không đủ no.
“Được rồi, ngươi thử xem.” Không thể cứ thua như vậy được, thua thì sẽ không có cách nào tiến vào vòng chung kết quyết đấu với Liên Băng Mộng.
Tiểu Thảo bay bay ở xung quanh Ninh Thư, phóng ra dây mây, dây quấn thành hình một cái ghế, vươn dây lại kéo lấy Ninh Thư, khiến Ninh Thư ngồi xuống ghế, dây không ngừng dài ra, mang Ninh Thư đến giữa không trung.
Đưa người lên trời?
Ninh Thư giống như một nữ vương ngồi trên ghế, trên cái dây mọc ra vài nụ hoa và lá cây, nụ hoa trong nháy mắt nở rộ, thật xinh đẹp.
Ninh Thư giống như được ngồi trên một cái ghế làm từ hoa tươi.
Ninh Thư: Ầu yeah...
Cái phong thái này rất tốt.
Ninh Thư vắt chéo hai chân, dựa vào phía sau một chút, hơi nâng cằm nhìn Mục Tử Kỳ ở đối diện.
Mục Tử Kỳ nhìn chằm chằm Ninh Thư, hiển nhiên không nghĩ tới Ninh Thư còn có thể triệu hoán ra thứ như vậy.
Vẻ mặt Ninh Thư giả bộ bình tĩnh, trong lòng lại lo lắng hỏi: “Thế nào?”
Thuộc tính hỏa có thể khắc chế thuộc tính mộc của Tiểu Thảo.
“Rất đau…” Tiểu Thảo mềm giọng nói: “Nhưng có thể chịu đựng được, ta thử hấp thu năng lượng, sau này ta sẽ không còn sợ lửa nữa.”
Ninh Thư ngồi trên ghế hoa khiến cho rất nhiều người sợ hãi, nhất là những học viên quen thuộc với Ninh Thư, cũng không nhịn được mà dụi dụi con mắt, đây căn bản không phải là Nhạc Song Song mà bọn họ biết.
Triệu hoán thú của Nhạc Song Song là một loại cỏ nhưng cây cỏ này từ lúc nào lại mạnh mẽ như vậy, hay là Nhạc Song Song một lần nữa gọi được một triệu hoán thú?
Liên Băng Mộng nhìn chằm chằm lên lôi đài của Ninh Thư, cô ngồi trên ghế, ánh mắt kiêu ngạo miệt thị, đây căn bản không phải là một Nhạc Song Song tự ti.
Sức lực của Nhạc Song Song cực lớn đã ngoài dự đoán của nàng rồi, nhưng không ngờ còn có một triệu hoán thú như vậy.
Cô thật sự rất biết nhẫn nại, lúc trước cũng chưa từng dùng đến triệu hoán thú của mình, toàn bộ đều dựa vào chính mình mạnh mẽ vào vòng trong.
Có triệu hoán thú mạnh mẽ, hơn nữa còn là trời sinh thần lực, Nhạc Song Song có thể trở thành cường giả của học viện.
Vẻ mặt Liên Băng Mộng không tốt, nhất là khi nhìn thấy Văn đạo sư lại nhìn Ninh Thư, sắc mặt càng thêm không dễ nhìn.
Liên Băng Mộng cảm thấy mình đã bị phản bội. Nhạc Song Song không hề nói gì với nàng ta, cái gì cũng gạt nàng ta, tốn công nàng ta thương cảm cho Nhạc Song Song, khắp nơi đều bảo hộ cô.
Kết quả là thực lực của cô rất mạnh, bây giờ chuyện mình làm là buồn cười biết bao, có thể đoán được trong lòng Nhạc Song Song đang cười nhạo nàng ta.
Liên Băng Mộng cảm thấy da mặt của mình bắt đầu nóng lên, nhìn chằm chằm ghế hoa của Ninh Thư, giấu giếm như vậy là có ý gì.
Sắc mặt Mục Tử Kỳ biến đổi, không coi Ninh Thư thành người có thể tùy tiện ngược đãi nữa.
Loan phượng dưới chân Mục Tử Kỳ phun lửa về phía Ninh Thư, Ninh Thư cũng không di chuyển, Tiểu Thảo chỉ di chuyển ghế tránh cho Ninh Thư không bị tấn công.
Tiểu Thảo phóng ra rất nhiều dây mây về phía Mục Tử Kỳ, muốn quấn chặt một người một chim này, Loan phượng nhìn thấy dây mây phóng về phía chính mình, vỗ vỗ cánh bay đi, còn phun một ngụm lửa về phía dây mây.
Dây mây bị liệt hỏa thiêu đốt, trở nên đen kịt, lá cây và hoa trên dây mây đều khô héo, Ninh Thưu nhìn thấy vậy thì trong lòng lo lắng.
Mặc dù có dây bị đốt khô, rồi lại có rất nhiều dây khác thay thế.
“Chiêm chϊếp, chiêm chϊếp…” Loan phượng thét lên, không ngừng tránh né dây mây tập kích về phía nó.
Mục Tử Kỳ ngồi trên người loan phượng, tránh cho bị rơi xuống, nhìn có chút chật vật, tuy là hai phe vẫn giằng co không ngừng, nhưng Ninh Thư ngồi trên ghế, vô cùng thảnh thơi, thậm chí còn hái được một đóa hoa để chơi.
Giống như đang đi dạo chơi vậy.
Mục Tử Kỳ nhìn thấy Ninh Thư như vậy, trong lòng cảm thấy bất lực gấp bội, cuối cùng cảm nhận được sự ngược đãi mà lúc trước hắn đối xử với người ta.
Mục Tử Kỳ đến bây giờ vẫn không nghĩ rằng, cái người yếu ớt nhu nhược này lại trở nên mạnh mẽ lợi hại như vậy.
Giống như một con kiến có thể thuận tay gϊếŧ chết, chốc cái liền biến thành một con rồng lớn rồi.
Loan phượng không ngừng phun lửa vào dây mây, có lẽ lửa trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều rồi, ngay cả lông vũ xinh đẹp đều mờ đi rất nhiều.
Mà Tiểu Thảo ở trong lửa càng chiến lại càng hăng, bắt đầu hấp thu năng lượng trong ngọn lửa.
Ninh Thư ở trong lòng hỏi Tiểu Thảo: “Có thể chống đỡ được nữa không?”
“Có thể chống đỡ được, nhưng đau quá.” Tiếng nói của Tiểu Thảo còn mang theo tiếng khóc nức nở, khiến cho trong lòng Ninh Thư mềm nhũn: “Nếu thực sự không thể chịu đựng được, chúng ta có thể rút lui.”
“Không sau đâu, ta có thể nhịn được.” Tiểu Thảo nhẹ nhàng nói.
Tiểu Thảo phóng ra dây mây về phía loan phượng, dây mây đều bị liệt hỏa nướng khét, nhưng vẫn chăm chỉ quấn lấy hai người kéo xuống.
Đấu trường hoàn toàn yên tĩnh, đều nín thở nhìn chằm chằm vào trận chiến đấu trên lôi đài.
Liên Băng Mộng nhìn thấy Mục Tử Kỳ rơi vào thế hạ phong, nhíu chặt lông mày, lại tinh tế quan sát Ninh Thư đang ngồi trên ghế hoa, thực sự là càng nhìn càng cảm thấy xa lạ.
Nhạc Song Song là như vậy à, Liên Băng Mộng nghi ngờ Nhạc Song Song cũng giống như mình được chuyển kiếp.
Xem ra cần phải thăm dò một chút.
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, một bên ngồi vững trên đài, một bên đối chiến có chút vất vả, loan phượng phản ứng chậm nửa nhịp, đã bị dây mây quấn lấy cơ thể.
“Chủ nhân, ta bắt được rồi.” Tiểu Thảo kéo loan phượng và Mục Tử Kỳ xuống, vẫn không quên tranh công với Ninh Thư.
“Chủ nhân, ta có thể ăn thứ gì đó không, hai cái đùi và vóc dáng giống chủ nhân, ta không ăn, ta chỉ ăn cái có thể bay được kia thôi.” Tiểu Thảo dùng chất giọng trẻ con mềm nhẹ hỏi Ninh Thư.
“Không được, cũng không thể ăn.” Ninh Thư vừa cười vừa nói.
Tiểu Thảo thất vọng ồ một tiếng.
Mà Mục Tử Kỳ và triệu hoán thú của hắn bị dây mây quấn quanh không thể nhúc nhích, mắt Mục Tử Kỳ đỏ lên dùng sức gỡ ra, ngược lại mài hỏng da của hắn.
Ninh Thư ngồi trên ghế, tay chống cằm từ trên cao nhìn xuống Mục Tử Kỳ, cảm thấy thoải mái.
Cô đã sớm muốn tìm cơ hội ngược đãi Mục Tử Kỳ rồi, hôm nay xem như đã có cơ hội rồi.
“Chủ nhân, cho ta ăn hắn đi.” Tiểu Thảo lập tức nói: “Chính là cách tốt nhất để trừng phạt hắn, còn có thể cung cấp năng lượng cho ta.”
Ninh Thư:...
“Cuộc sống của ngươi không có mục đích gì à, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn.” Ninh Thư tức giận nói.
“Vậy ta phải nghĩ như thế nào?” Tiểu Thảo mê man hỏi.