Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 871: Thôn nữ sống lại (10)

Ninh Thư không biết Bạch Y Xảo có mặt mũi gì qua đây nháo, còn muốn chia đều, chia đều em gái ngươi à, mơ chắc!

Ninh Thư hỏi thẳng Phương Dũng: "Làm sao, không hài lòng chuyện chia chác sao?"

"Có chuyện gì nữ nhân chúng ta nói, cô cùng Phương Dũng nói làm gì?" Bạch Y Xảo bất mãn nói.

Ninh Thư:...

Cô ngay cả lời cũng không thể cùng Phương Dũng nói à?

"Trước đây chuyện chia chác chính là ta và ca ca cùng Phương Dũng quyết định." Ninh Thư bật cười một tiếng: "Cô cái gì cũng không biết, nháo cái gì?"

Bạch Y Xảo mím môi một cái, hít một hơi thật sâu, cuối cùng ôn hòa nói: "Trần Nhị Muội, chúng ta có thể nói chuyện bình tĩnh hay không, châm chọc lẫn nhau như thế không giải quyết được chuyện."

Ninh Thư cũng rất ôn hòa nói: "Nhìn cô thì cũng không muốn giải quyết đâu, cô là đến đòi nợ, Trần gia nợ gì cô, cái loại mưa nắng thất thường vẫn luôn là cô đó."

Bạch Y Xảo đè nén phiền chán trong lòng, tỉnh táo nói rằng: "Ta chẳng qua là cảm thấy cách chia này không công bằng."

"Cách chia này là chồng cô đồng ý, cô bây giờ lại chạy tới nháo, cô đem trượng phu của cô đặt ở đâu hả, có phải tất cả tiền đều nên cho cô mới là công bằng hay không?" Ninh Thư bình tĩnh nói.

Bạch Y Xảo bị Ninh Thư nói như vậy, trong lòng nhất thời kinh ngạc, nàng trước chỉ là không cam lòng Trần gia tại sao được chia nhiều tiền như vậy, trong lòng càng hoài nghi Phương Dũng cố ý cho Trần Nhị Muội này nhiều tiền.

Nhưng bây giờ nàng đang làm gì, nàng lại chủ động tìm cơ hội cho Trần Nhị Muội và Phương Dũng ở chung nói chuyện.

Nàng vẫn luôn tránh giẫm lên vết xe đổ, làm cho Phương Dũng và Trần Nhị Muội lại nối lại duyên kiếp trước.

Đời trước lúc làm tiểu thϊếp, cẩn thận từng li từng tí không để cho mình bị đương gia chủ mẫu làm khó dễ, còn bị đưa nam nhân đến phòng của mình, có thể nói là nhẫn nại đến cực hạn.

Đời trước, Bạch Y Xảo tâm cao khí ngạo, mới trở thành tiểu thϊếp công tử nhà giàu, chịu không ít đắng cay mới biết học ngoan ngoãn, cuối cùng vẫn bị đương gia chủ mẫu xử gọn.

Đời này gả cho Phương Dũng, Phương Dũng là một nam tử hán có trách nhiệm, còn đặc biệt sủng ái nàng, luôn làm cho Bạch Y Xảo thư thái hơn nhiều, dù sao mình là chính thê, trượng phu mỗi tối đều ở cùng nàng.

Bạch Y Xảo thấy ánh mắt của mình nên nhìn xa hơn chút, về sau Phương Dũng sẽ có quan to lộc hậu, nhất định sẽ có người khác.

Thứ Bạch Y Xảo muốn là một đời chỉ có hai người đến lúc đầu bạc cũng không xa rời, đời trước chịu đủ nỗi khổ làm tiểu thϊếp rồi, khổ sở tranh đoạt nam nhân cùng những nữ nhân khác, đời này sẽ không phải trải qua những tháng ngày đó nữa rồi.

Băn khoăn mấy chục lượng bạc thực sự quá kiệt xỉ rồi, kỳ thực trên người nàng cũng có chút tiền, kiếm được từ việc buôn bán theo người khác, kinh doanh quán rượu đặc sản của vùng, tỷ như thịt quay còn có lẩu các loại, mùi vị mới lạ lại được yêu thích.

Hơn nữa nàng làm như vậy cũng khác nào đem mặt mũi của nam nhân đi quét rác.

Bản lĩnh am hiểu việc quan sát mặt người của mình đều ném đi nơi nào rồi?

Bạch Y Xảo lúc này mới nghĩ thông suốt, chủ yếu là vì dính líu quan hệ cùng Trần Nhị Muội, lòng của nàng liền không nhịn được hoảng loạn, dẫn tới mất đi sự lạnh lùng bình thường.

Không có ai đối mặt với thê tử kiếp trước của chồng mình còn có thể tỉnh táo, chí ít Bạch Y Xảo lạnh lùng không nổi.

Nhất là sau khi kết hôn, phát hiện Phương Dũng có trách nhiệm tốt hơn nhiều công tử nhà giàu mặt hoa da phấn đời trước, hơn nữa biết về sau Phương Dũng sẽ huy hoàng lên cao, đương nhiên sẽ ái mộ Phương Dũng.

Càng để ý lại càng sợ mất đi, Bạch Y Xảo chỉ sợ Phương Dũng và Trần Nhị Muội có dây dưa gì.

Bạch Y Xảo nhìn thoáng qua Phương Dũng, Phương Dũng vẫn rất bình thường, cũng không biết hắn có tức giận hay không, nói với Ninh Thư: "Nếu là Phương Dũng nói, đương nhiên là chia như vậy, Phương gia đều do Phương Dũng làm chủ."

Phương Dũng cười với Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo trong lòng có chút đắc ý, nam nhân đều là người thích thể diện, cho nam nhân đủ mặt mũi, thỏa mãn mặt mũi nam tử, chuyện gì cũng dễ nói.

"Làm phiền, chúng ta đi trước." Bạch Y Xảo nói.

Ninh Thư: →_→

Thấy Bạch Y Xảo lúc thế này lúc thế nọ, quả thực không khác gì đứa tâm thần, thay đổi thái độ cực nhanh, làm cho Ninh Thư có chút mơ hồ, rồi lại lập tức hiểu ra đây là Bạch Y Xảo làm cho Phương Dũng nhìn thôi.

Ninh Thư ở trong lòng cười cười, cho nên nói Bạch Y Xảo luôn không thoát khỏi cái vẻ hèn mọn của những người làm tiểu thϊếp, dùng kinh nghiệm mình làm tiểu thϊếp kia để đối phó với nam nhân.

Phu thê chân chính là có thương lượng, bình đẳng tôn trọng lẫn nhau, có điều ở cổ đại, hiển nhiên là không quá khả thi.

Có điều cách này làm cho Bạch Y Xảo thu hoạch được khá tốt, hơn nữa sau còn có nhiều nam tử, hơn nữa còn là nam tử quyền cao chức trọng mến mộ nàng trong lòng, gia tăng sức cạnh tranh và ưu thế của mình, thứ gì có người muốn đoạt thì mới là đồ tốt, quả thật làm cho Phương Dũng sủng ái nàng cả cuộc đời, chẳng bao giờ cưới vợ bé.

Phương Dũng đứng lên, cầm hai con chim trĩ trong tay đưa cho Trần Lực, nói rằng: "Đây là đồ hôm nay ta bắt được, cho ngươi nếm thử một chút, trong khoảng thời gian này làm ầm ĩ có chút không thoải mái, mọi người đều là người cùng quê, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, có đôi khi còn cần phụ một tay, nếu như chúng ta có cái gì làm không đúng, hi vọng các ngươi không nên để bụng."

Trần Lực nhìn hai con chim trĩ không biết nên lấy hay không, nhịn không được nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư cũng lặng lẽ gật đầu.

Đã được không hơn mấy chục lượng, ăn con gà của hai ngươi xem như là rẻ lắm rồi.

Trần Lực cười híp mắt nhận chim trĩ, nói rằng: "Không có chuyện gì, đồng hương có chút va chạm là chuyện rất bình thường, cám ơn gà của ngươi."

Ninh Thư:...

Phương Dũng được không 80 lượng, cho dù hắn đánh hết tất cả gà rừng trên núi đều bán không đến nhiều tiền như vậy, nên nói Phương Dũng biết làm người nha.

Biết tiến biết lùi, bất luận đến Trần gia không được tiền, hắn đều có thể xử lý tốt.

Quả nhiên thành công không phải tình cờ, Phương Dũng cuối cùng có thể huy hoàng lên cao, ngoài việc có dũng ra, còn có tâm trí cũng là điều kiện không thể thiếu để thành công, phải biết làm người.

Nói thật, Phương Dũng là một nam nhân đáng để nữ tử giao phó suốt đời, nên Bạch Y Xảo mới nghĩ cách đối phó Trần Nhị Muội như vậy.

Cha Trần gõ cái tẩu thuốc trên bàn rồi nói với Phương Dũng rằng: "Phương Dũng à, chuyện này chỉ hai nhà chúng ta biết, cũng không nên truyền ra ngoài."

"Chú Trần, ta biết, người yên tâm." Phương Dũng gật đầu nói.

Phương Dũng và Bạch Y Xảo đi xong, Ninh Thư mới thở phào một hơi, theo ý muốn của Ninh Thư, nhân sâm không muốn chia cho Phương Dũng chút nào, nhưng Phương Dũng xuất hiện lúc đó, tiền này nên để hắn cầm, nếu không cho chỉ sợ có tai họa.

Chết tiệt, mượn tay của mình dâng tiền cho Phương Dũng, không lâu sau nữa sẽ thu hoạch vụ thu rồi, các nơi bạo động càng ngày càng thường xuyên.

Có tiền này thời điểm Phương Dũng đầu quân có thể chuẩn bị một phen.

Nhớ đời trước, trước khi Phương Dũng tòng quân có đánh được một con bạch hổ một mắt, da hổ xương hổ giúp hắn thu hoạch không ít tiền.

Quên đi, tuy đau lòng nhưng coi như tiền phí mình khổ cực đào nhân sâm.

"Nhị Muội, muội nói con gà rừng này nên chưng ăn, hay là kho tàu ăn." Trần Lực mang theo hai con gà nói với Ninh Thư.

Ninh Thư trợn trắng mắt, nhìn ngươi ngốc thế, chỉ có hai con gà mà thôi, làm như nhặt được món hời lớn luôn vậy.

"Một con kho tàu, một con nấu canh." Ninh Thư nói.

Lý thị lại nói: "Hai con đều nấu canh đi, cha con răng không tốt lắm."

"Được, cả hai đều nấu canh." Trần Lực đi gϊếŧ gà.