Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 849: Ai là hung thủ 10

“Tôi không gϊếŧ người, bọn họ không phải do tôi gϊếŧ.” Lưu Man Man sợ trắng mặt, giải thích.

“Không gϊếŧ người, cô giả điên làm gì?” Lô San San bật cười: “Giấu đầu lòi đuôi.”

“Tôi…” Lưu Man Man cắn chặt môi, thề thốt nói: “Tôi thật sự không gϊếŧ người, tôi không có.”

“Bởi vì cô mang thai.” Đại thúc lạnh lùng nói.

Lưu Man Man mở to hai mắt, ôm bụng theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt những người khác nhìn Lưu Man Man rất kỳ quái và khó hiểu.

Lưu Man Man đỏ mặt: “Tôi không mang thai, không...”

Lưu Man Man vừa nói vừa dùng tay đấm bụng mình để chứng minh bản thân không mang thai.

Có điều nàng vừa đấm hai cái, sắc mặt liền tái nhợt, không dám đấm tiếp.

Ninh Thư nhìn Lưu Man Man, trước Mai Tử Khanh nói có một nữ sinh mang thai, thì ra là nàng.

Mai Tử Khanh có thể thấy linh hồn, lẽ nào đại thúc cũng có thể thấy trong thân thể Lưu Man Man có thêm một linh hồn?

Sau đó Ninh Thư liền lấy lại bình tĩnh, hắn là nhiệm vụ giả sơ đại, nhất định có thể thấy.

“Sao cô lại gϊếŧ họ, lại còn dùng cách tàn nhẫn như vậy chứ?” Phàn Tuấn Dương khϊếp sợ hỏi.

Lưu Man Man cắn môi nói: “Bọn họ xì xào nói tôi mang thai...”

Ninh Thư mím môi, vì vậy nên đã dùng gậy đâm xuyên qua miệng của hai người kia.

Ninh Thư hỏi: “Cô lấy hương Tàng ở đâu?”

“Hương Tàng gì chứ, tôi không biết.” Lưu Man Man khóc lóc lắc đầu, trên mặt nàng có chút hối hận.

Ninh Thư nhìn về phía đại thúc, đại thúc lạnh lùng: “Trói lại, thay phiên nhau trông.”

“Mấy người kia cũng do cô gϊếŧ ư?” Lô San San hỏi.

Lưu Man Man bị trói lại, lắc đầu nói: “Tôi chỉ gϊếŧ hai người.”

“Cô thật là...” Ninh Thư có chút cạn lời.

Lưu Man Man nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Cô biết cái gì chứ, tôi bị cưỡиɠ ɧϊếp, nam nhân cưỡиɠ ɧϊếp tôi.”

Lưu Man Man hét ầm lên.

Ninh Thư mím môi, xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết.”

Nhưng bị đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp đến mang thai, vì thế mà muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Đau khổ chật vật, thậm chí còn ghét cay ghét đắng chính mình, nên mới nảy sinh ý niệm gϊếŧ người.

Nhưng chuyện này vẫn chưa giải quyết xong, ai đốt hương Tàng chứ, mấy người trước do ai gϊếŧ.

“Nam nhân cưỡиɠ ɧϊếp cô có ở đây không?” Ninh Thư hỏi.

Lưu Man Man bị trói tay chân, ngồi dưới đất, cúi thấp đầu.

Thân thể cô ta run rẩy, nước mắt rơi trên mặt đất, như không nghe thấy lời Ninh Thư nói, không hề lên tiếng.

Ninh Thư nói với đại thúc: “Hay là cởi trói cho cô ấy đi, nhiều người như vậy, cô ta cũng không làm bậy được đâu.”

“Cô thật ghê tởm, đúng là bông sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nhỉ, lẽ nào cô còn đồng tình với cô ta sao, vì lòng tham của bản thân mà gϊếŧ người, người như thế có gì đáng để đồng tình chứ.” Lô San San khinh bỉ nói, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt ghét bỏ.

Ninh Thư:...

Được rồi, cô là bông sen trắng.

Để một phụ nữ mang thai ngồi trên mặt đất lạnh như băng, dù muốn xử bắn cũng phải chờ người ta sinh con ra đã.

“Cô cho rằng ai cũng vô tình giống cô chắc, cô ta không gϊếŧ cô, cô hận người ta làm gì chứ, nếu cô bị cưỡиɠ ɧϊếp, cô không làm vậy chắc.” 795 lập tức cướp lời: “Không đúng, dù nam nhân có đè ngửa cô ra thì cô cũng sẽ rất vui.”

Ninh Thư: →_→

Mẹ kiếp, đây là thâm thù đại hận gì mà dùng loại ngôn ngữ này để công kích người ta chứ?

Lô San San tức đến phát run, chỉ vào 795, hung hăng nói: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

“Xem xem, tôi mới nói hai câu khó nghe mà cô đã như vậy.” 795 nhún vai: “Cô định vì lòng tham mà gϊếŧ người sao?”

“Cậu…” Lô San San tức đến đỏ cả mắt.

“Thầy ơi, hay là cứ trói lại đi.” Thành viên nhao nhao nói: “Cùng là người trong câu lạc bộ, đều là người quen với nhau, sao cô ta có thể ra tay được, thật quá tàn nhẫn.”

Lưu Man Man vẫn cúi đầu như trước, không nói một câu.

Ninh Thư không nói nữa, chuyện không xảy ra trên người của mình, vĩnh viễn không thể hiểu được.

Lưu Man Man bị ném vào góc trong, không ai dám tới gần, nàng ta co chân lên, cúi đầu lên đầu gối, người đi ngang qua đều sẽ đi đường vòng, xung quanh nàng như hình thành một dải ngăn cách vô hình.

Trong nhà chính khá yên tĩnh, bên ngoài gió lạnh vẫn cứ thổi, bầu không khí nặng nề bao trùm lên tất cả mọi người.

Bây giờ bắt được hung thủ gϊếŧ hai nữ sinh thì sao, vẫn không đi được, một mảnh trắng xóa rất dễ lạc đường, tuyết đã ngập đến tận đùi rồi.

Cứ như có một thế lực vô hình ngăn cản bọn họ rời khỏi đây.

Cứ tuần hoàn, tuần hoàn, lại tuần hoàn xảy ra chuyện gϊếŧ người trong căn nhà này.

“Bà ơi, phiền bà chuẩn bị cho chúng cháu chút đồ ăn.” Phàn Tuấn Dương mệt mỏi nói.

Bà lão đập gậy, lo lắng nói: “Các người không đi khỏi nhà ta sao, các ngươi ai cũng mang một thân sát khí.”

“Bà ơi, bây giờ tuyết lớn như vậy, hay là chờ thêm đi.” Tiểu Lan nói.

Ninh Thư nhíu mày, hỏi: “Tiểu Lan, cô có thể thấy tuyết rơi.”

Tiểu Lan lắc đầu: “Tôi nghe, trời mưa hay tuyết rơi đều có âm thanh cả.”

“Vậy đêm qua cô có nghe thấy động tĩnh trên lầu không?” Ninh Thư hỏi.

Tiểu Lan nói: “Có tiếng bước chân, tối nào cũng có, là âm thanh các người đi tiểu đêm.”

Ninh Thư thấy hỏi cũng không được gì đành ngậm miệng.

Bà chủ nhà dẫn cháu mình đi chuẩn bị bữa sáng, một ngày ba bữa đều là bánh màn thầu đen thêm bát cháo.

Lúc bà lão xới cơm, người thứ nhất được xới là Phàn Tuấn Dương, hơn nữa lại còn rất đầy, y như lời Lô San San nói vậy, đúng là có mờ ám.

Ninh Thư cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, cảm giác ai cũng có thể là hung thủ.

Chuyện không hề có tiến triển, Ninh Thư quay đầu nhìn về phía đại thúc, hắn vẫn rất bình thản, vốn không thể nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Dao giải phẫu trên tay hắn lóe lên ánh bạc, nhìn rất đáng sợ.

“Có chuyện gì?” Đại thúc xoay đầu lại nhìn Ninh Thư.

Nhìn ánh mắt của đại thúc, Ninh Thư liền sợ hãi, nhớ đến cảm giác bị xóa sổ, lắc đầu nói: “Không có gì, người muốn ăn bánh màn thầu không?”

Ninh Thư đưa một chiếc bánh màn thầu đen cho hắn, Ninh Thư đang cố ý, loại bánh màn thầu nhìn đen sì bẩn thỉu này, Ninh Thư cảm thấy hắn sẽ không ăn.

Chết đói ông đi...

“Thầy, ăn của em nè.” Lô San San đưa một cái bánh màn thầu cho đại thúc.

Đối mặt với tình huống này, Ninh Thư rút tay về, nhét bánh màn thầu lên miệng gặm.

Rõ ràng nhiệm vụ giả siêu cấp này có gì đó với đại thúc, mình không nên góp vui.

Không biết từ nơi nào, đại thúc lấy ra một chai nước, nhìn bánh màn thầu đen bằng ánh mắt ghét bỏ: “Tôi không đói bụng.”

Lô San San đỏ mặt, không biết là thẹn thùng hay mất mặt.

“Mẹ kiếp.” 795 lại bắt đầu tác quái: “Người ta không có tay sao mà cần cô lấy hộ.”

Lô San San bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn hắn một cái.

795 chỉ thẳng mặt Lô San San: “Nếu tôi có chết thì chắc chắn do cô gϊếŧ.”

Ninh Thư:...