Ninh Thư nhìn Ngọc Linh Nhi không nói không rằng che trước người Thanh Hoa Quân, nói rằng: “Tránh sang một bên, chuyện của ta với hắn ngươi làm sao có thể hiểu được.”
Ngọc Linh Nhi giang hai cánh tay, giống như gà mẹ, nhìn Ninh Thư hỏi: “Sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sư tôn là sư phụ của chúng ta, sao lại có thể ra tay với sư tôn chứ.”
“Ngoan ngoãn đi sang một bên chơi đi.” Ninh Thư lại nói một câu: “Nguyên nhân của việc này ngươi không thể hiểu được đâu.”
“Nhưng mà sư tỷ, mặc kệ có chuyện gì sư tôn cũng là sư phụ của chúng ta, ngươi làm như vậy là đại nghịch bất đạo, ngươi như vậy là gϊếŧ sư phụ đó, trước đây ngươi với ta cùng nhau bái làm đệ tử của sư tôn, ngươi không nên đối xử với sư tôn như vậy.”
Thanh Hoa Quân nhíu chặt lông mày, ôm ngực, l*иg ngực có cảm giác chấn động rất khó chịu, nhìn thấy nha đầu kia che trước mặt mình, trong lòng Thanh Hoa Quân trương phồng lên.
Ninh Thư hơi mất kiên nhẫn, tự tay ném Ngọc Linh Nhi qua một bên, léo nha léo nhéo không ngừng.
Nói đạo lý cần phải cùng đẳng cấp, thực lực không cường đại bằng cô, ở trước mặt cô léo nha léo nhéo, cô chán không buồn nghe.
Thế giới này chính là đơn giản, thô bạo như vậy, không phục thì tìm tới cửa, còn không thì không có quyền ý kiến.
Ninh Thư cũng không ra tay nặng, trực tiếp đẩy Ngọc Linh Nhi ra, Ngọc Linh Nhi ở trên mặt đất lăn vài vòng, cũng không bị thương.
Hơn nữa những người này có tu luyện qua, một chút lực nhỏ như vậy căn bản không bị thương được, Thanh Hoa Quân nhìn thấy Ninh Thư động thủ với Ngọc Linh Nhi, sắc mặt hơi biến đổi.
Nhưng nhìn thấy Ngọc Linh Nhi đứng lên, hình như không bị thương, trong lòng thở phào một hơi, lạnh lùng nhìn Ninh Thư nói rằng: “Thân thể có huyết mạch ma tộc quả thật độc ác, nàng cái gì cũng không biết, ngươi cũng có thể ra tay với nàng.”
Ninh Thư vác rìu lên vai, lạnh nhạt nói: “Đừng động một chút là nói tới chuyện huyết mạch, nói giống như loài người thì tốt đẹp lắm vậy.”
Thanh Hoa Quân sử dụng kiếm, đâm về phía Ninh Thư, Ninh Thư lắc mình tránh ra, chém rìu về hướng Thanh Hoa Quân, Thanh Hoa Quân cảm giác ngực khó chịu, trên người cũng không thoải mái lắm, mang theo cảm giác ngứa ngáy.
Nhìn người trong môn phái của chính mình rơi vào thế hạ phong, tất cả người của Hóa Tiên tông đều xông ra giúp đỡ, mà ma tộc bên kia vẫn án binh bất động, dù sao cũng là có người thay bọn họ dọn dẹp đám loài người này.
Ninh Thu nhìn người của Hóa Tiên tông, trên mặt mang theo ý cười “Đây là lấy nhiều đánh ít có phải hay không?”
Thanh Hoa Quân nói một cách lạnh lùng: “Ngươi lẻn vào Hóa Tiên tông, muốn chiếm lấy thần khí Huyền Dương kiếm của Hóa Tiên tông, ngươi chính là người bên phe ma tộc.”
Ninh Thư xua tay: “Đừng như vậy, ta là chưởng môn Trường Sinh môn, không phải phe ma tộc, cũng không phải loài người.”
“Lẽ nào ngươi không phải muốn chiếm lấy Huyền Dương kiếm à?” Thanh Hoa Quân lạnh lùng chất vấn.
Bây giờ lại muốn giảng đạo lý à, Ninh Thư giơ rìu lên: “Nói nhiều như vậy làm cái gì, mau đánh đi.”
Thanh Hoa Quân cảm giác trên người khó chịu, mà Ngọc Linh Nhi lắc lắc thân thể không ngừng gãi, gãi gãi khuôn mặt, cần cổ, toàn thân đều ngứa ngáy.
Nhìn thấy bộ dạng của Ngọc Linh Nhi, Thanh Hoa Quân lại càng ngứa hơn rồi, mang theo Ngọc Linh Nhi rời khỏi chiến trường.
Nhìn thấy đương sự đã rời đi, Hóa Tiên tông cũng không biết có nên đánh tiếp hay không nữa.
Những người khác nhìn thấy Ninh Thư khiêng rìu, mạnh mẽ không gì sánh được, có chút không nói ra lời.
Ninh Thư một lần nữa nhảy lên linh thuyền, nói: “Mọi người cứ đánh tiếp, ta chỉ ở bên cạnh nhìn thôi, tuyệt đối không động thủ.”
Ma tộc cùng loài người đều nhìn Ninh Thư, nhất là cha Tiêu Tố Tố có trùng khát máu trong người, đỏ mắt mà nhìn Ninh Thư: “Tiện nhân.”
Ninh Thư nhíu mày: “Ta đây lui xa một chút, mọi người cứ đánh tiếp.”
Linh thuyền lui về phía sau một chút.
Giang Lạc nhìn Ninh Thư hỏi: “Sư tôn, chúng ta hẳn là nên giúp bên kia?”
Ninh Thu nhìn chiếc rìu: “Giúp gì mà giúp, ta xem náo nhiệt.”
Giang Lạc hơi nghi ngờ nhìn Ninh Thư nói rằng: “Không phải người nói muốn trấn hưng Trường Sinh môn à?”
Ninh Thư nói rằng: “Ta bây giờ đang chấn hưng đây, ta không phải đã đánh bại Hóa Tiên tông rồi à, trực tiếp đánh bại người lợi hại nhất, đây là lập uy.”
Thanh Hoa Quân là người trẻ tuổi nhất của Hóa Tiên tông, hơn nữa thực lực của hắn so với trước kia còn mạnh hơn.
Ninh Thu đang suy nghĩ, nếu như không phải là kình khí và thần khí của mình chiếm ưu thế, muốn đánh bại Thanh Hoa Quân cũng đủ mệt.
Thực lực của cô tiến bộ, nhưng thực lực của Thanh Hoa Quân cũng tiến bộ.
Giang Lạc nhíu mày một cái: “Sư tôn không có lòng tin đối với Trường Sinh môn mà mình đã lập ra ạ?”
Ninh Thư thu hồi Khai Thiên rìu, lạnh nhạt nói: “Người - ma - yêu tạo ra thế chân vạc, con người và ma tộc đánh nhau, giống như chúng ta bởi vì huyết mạch mà không còn cách nào làm người, dù sao cũng là số ít, chúng ta cần phải sinh tồn, sống sót, không phải do con người và ma tộc đánh nhau mà phát sinh.”
Giang Nhạc mím môi một cái: “Lẽ nào chúng ta chỉ nhìn như vậy thôi?”
“Sao có thể chứ, nhìn thấy ai không vừa mắt thì có thể đánh, đánh ma tộc đi, ma tộc cũng có uy hϊếp với chúng ta.”
Ma tộc hút máu, loại nào cũng có thể hấp thu.
“Ngươi mang theo vài tiểu sư đệ đi đánh ma tộc đi.” Ninh Thư nói.
Tình cảnh của bọn họ thực sự là tương đối xấu hổ, ở loài người hay ở ma tộc cũng không có chỗ dung thân.
Chạnh lòng.
Ninh Thư cho mấy tiểu đồ đệ vài cái pháp khí, dặn dò: “Đừng đánh nhau cùng với ma tộc cường đại, đánh không lại thì bỏ chạy, để đại sư huynh của các ngươi che chở cho các ngươi.”
“Vâng, sư tôn.”
Loài người và ma tộc thăm dò một chút rồi bắt đầu công kích nhau, nhưng vẫn có người chú ý đến phía Ninh Thư, phòng bị.
Nhưng Ninh Thư so sánh thế lực của loài người và ma tộc, quả thực là không có cách nào để so sánh.
Giang Lạc mang theo vài tiểu sư đệ ở sát biên giới ma tộc đánh nhau, Ninh Thư vẫn chú ý mấy đệ tử, không để bọn họ chịu tổn thương.
Thanh Việt đứng ở bên cạnh Ninh Thư, nhìn phía bên dưới người của loài người và ma tộc đánh nhau, nói rằng: “Kỳ thực cô căn bản không cần phải thành lập môn phái, công pháp của cô cho những kẻ nửa người nửa ma này một lối đi mới, khổ sở như vậy làm cái gì?”
Ninh Thư nói rằng: “Có một môn phái là tốt.”
“Môn phái sẽ chỉ hạn chế lưu truyền loại công pháp này.” Thanh Việt nói rằng: “Có môn phái chỉ có gút mắc lợi ích.”
Ninh Thư xoa trán một cái, trong lòng suy tư, chính mình phải làm gì.
Trước đây Ninh Thư không dùng công pháp Tuyệt Thế Võ Công để xây dựng môn phái, không lưu truyền ra ngoài, là sợ công pháp này bị con người hoặc ma tộc tu luyện.
Nhưng không phải kẻ nửa người nửa ma nào của thế giới này cũng đều có thể gia nhập Trường Sinh môn, khiến Trường Sinh môn trở thành một ổ nửa người nửa ma.
Ninh Thư xuất ra kình khí, cứu một đệ tử, sau đó kéo hắn trở lại, tiểu đệ tử lần đầu tiên gϊếŧ người, sắc mặt tái nhợt, oa oa oa ói ra đất, nhìn vô cùng đáng thương.
Ninh Thư cũng không an ủi hắn, tu luyện cùng chiến đấu, chiến đấu với người khác, tự nhiên sẽ phải trải qua những chuyện này.
Cũng không lâu lắm, Giang Lạc mang theo mấy đệ tử trở lại, có vài đệ tử trên người bị thương, Ninh Thư cho bọn họ chút dược trị thương.
Ninh Thư điều khiển linh thuyền trở về môn phái.
Trở lại môn phái, Ninh Thư ngồi trên ghế đại điện, nhìn những đệ tử của mình nói rằng: “Ta dự định mang công pháp của môn phái truyền ra ngoài.”
Những để tử khác không có phản ứng gì, Giang Lạc nhíu mày một cái, hỏi: “Sư tôn, công pháp này không phải là tông pháp của môn phái sao? Trước đây khi truyền cho đệ tử, có phát thệ là không được truyền ra ngoài, vì loài người cũng có thể tu luyện, tại sao bây giờ lại muốn truyền ra ngoài?”