Ninh Thư lên tiếng nhắc nhở Hiên Hồng Vũ, sắc mặt Thượng Quan Tình Nhu đỏ bừng, vô cùng khϊếp sợ, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nước mắt lả tả rơi xuống.
Hiên Hồng Vũ vừa nghe Ninh Thư gọi một tiếng, phục hồi lại tinh thần, đè xuống cảm xúc bạo ngược cùng bất lực, buông cổ Thượng Quan Tình Nhu ra, Thượng Quan Tình Nhu dựa vào tường từ từ trượt xuống đất, không ngừng ho khan, từng chút từng chút hít thở không khí.
Ánh mắt nàng nhìn Hiên Hồng Vũ mang theo kinh hoảng và căm hận, nàng cảm thấy rất rõ ràng nam nhân này muốn gϊếŧ nàng.
Ngoài miệng nói trong lòng có nàng, nhưng lại muốn gϊếŧ nàng.
Thượng Quan Tình Nhu từ dưới đất bò dậy, lảo đảo cuống quít chạy trốn, Hiên Hồng Vũ nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Tình Nhu, nắm chặt nắm tay, hơi cúi đầu, tóc đen theo trán rũ xuống, tạo thành một cái bóng trên gương mặt hoàn mỹ.
Ninh Thư ở bên cạnh nhìn hắn, lúc này trông Hiên Hồng Vũ có vẻ bất lực lại mê man, không giống như lúc tức giận với Thượng Quan Tình Nhu.
Đối với việc này, Ninh Thư chỉ có thể biểu đạt, đáng đời ngươi.
Phương thức biểu đạt tình cảm thật khiến cho người ta không thể chịu nổi, nhất là còn tóm chặt cổ Thượng Quan Tình Nhu, ngoài miệng lại luôn nói nàng là thuộc về ta, lòng ta có nàng, nói rất ngọt ngào, rất thâm tình, chan chứa tình yêu.
Quá kịch liệt, quá cực đoan rồi.
“Chủ tử, có cần ta tiếp tục bảo vệ Thượng Quan tiểu thư không?” Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ hỏi.
Hiên Hồng Vũ ngẩng đầu, thờ ơ nhìn thoáng qua Ninh Thư, âm thanh lạnh lẽo vô tình: “Cứ làm như trước đây, bảo vệ nàng an toàn, mọi hành tung của nàng bổn điện hạ đều muốn biết.”
Hiên Hồng Vũ xoay người rời đi, hình như không muốn cùng Ninh Thư nói thêm một câu nào nữa.
Loại thái độ này của Hiên Hồng Vũ lại khiến cho Ninh Thư rất yên tâm, không nhìn là tốt nhất, người bị Hiên Hồng Vũ quan tâm sẽ rất khổ.
Ninh Thư chạy theo Thượng Quan Tình Nhu ra khỏi phủ Hoàng tử, thấy nàng vẫn khóc sướt mướt không ngừng, không lau nước mắt, cũng không nhìn đường, luôn đυ.ng trúng người đi trên đường.
Suýt nữa còn đυ.ng trúng xe ngựa, may mắn Ninh Thư kịp kéo nàng lại, sắc mặt Thượng Quan Tình Nhu tái nhợt, dấu vết trên cổ vẫn rất rõ ràng.
Thượng Quan Tình Nhu ngơ ngác, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Ninh Thư, sau đó vươn tay đẩy Ninh Thư một cái, âm thanh có chút khàn nhìn Ninh Thư quát lên: “Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi bảo vệ, ngươi là người của Hiên Hồng Vũ.”
Ninh Thư nhíu mày một cái, tại sao lại nổi giận với cô chứ, có giỏi thì đi tìm cái tên Hiên Hồng Vũ kia mà nổi giận.
Dù sao cô cũng vừa mới cứu Thượng Quan Tình Nhu thoát khỏi vó ngựa, cứu nàng ta một mạng, nhưng đối phương lại tỏ thái độ như vậy, khiến cho Ninh Thư rất phiền.
Cho dù là phụng mệnh tên kia bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu, nhưng cô không nợ Thượng Quan Tình Nhu cái gì cẩ.
Mang sự tức giận đối với Hiên Hồng Vũ trút hết lên người cô, Ninh Thư lui về sau mấy bước, không thèm nhìn Thượng Quan Tình Nhu đang bị đả kích.
“Ơ, đây là ai thế nhỉ?” Một âm thanh giễu cợt vang lên.
Một chiếc kiệu dừng lại trước mặt Thượng Quan Tình Nhu, chiếc rèm được một chiếc quạt vén lên, một nam nhân đi tới.
Trên người nam nhân này mang theo một loại tự tin, khí chất cao quý, giống như gió, nhẹ nhàng thanh thoát, điều quan trọng là hắn có một khuôn mặt rất đẹp, một cặp mắt hoa đào hẹp dài, khiến cho hắn trông có vẻ hấp dẫn.
Khí chất của Hiên Hồng Vũ lạnh lẽo cao quý, mà Hiên Tiêu Thiên lại là phóng khoáng thanh cao.
Ninh Thư nhìn nam nhân này, trong lòng có điều suy nghĩ, Thượng Quan Tình Nhu vừa mới chịu ấm ức, nhân vật chính đã xuất hiện, trong những lúc thế này nữ chính cần nhất là một nam nhân ở bên cạnh an ủi mình.
Thượng Quan Tình Nhu nhìn thấy nam nhân này, lập tức liếc mắt một cái, vừa tức vừa khó chịu nói: “Không liên quan tới ngươi, chó khôn không cản đường.”
Hiên Tiêu Thiên “phật” một tiếng mở chiếc quạt ra, nhìn Thượng Quan Tình Nhu: “Dám mắng bổn điện hạ là chó, còn thô lỗ với bổn điện hạ như vậy, lại dám bất kính với bổn điện hạ, chính là đại tội.”
Thượng Quan Tình Nhu nhìn nam nhân đáng giận này, trong lòng tức muốn chết, thực sự là oan gia ngõ hẹp, lúc này nàng chật vật như vậy lại gặp phải hắn.
Thượng Quan Tình Nhu chán ghét nam nhân này, giận đùng đùng nói rằng: “Vậy ngươi cho ta một cái tội danh bất kính, nhốt ta vào ngục, chém đầu ta đi.”
Hiên Tiêu Thiên kinh ngạc nhìn Thượng Quan Tình Nhu, lập tức gấp quạt lại “Nha đầu chết tiệt kia, nàng uống nhầm thuốc à?”
“Chỉ có ngươi mới uống nhầm thuốc, cả nhà ngươi đều uống nhầm thuốc.” Thượng Quan Tình Nhu không kiêng nể mắng Hiên Tiêu Thiên.
Ninh Thư ở một bên, nghe được lời nói của Thượng Quan Tình Nhu, thực sự là hết chỗ nói nổi, rốt cuộc là bị ngu à. Thật sự là không có não hay là không biết sợ, Thượng Quan Tình Nhu bây giờ đến cả trời cũng chửi rồi.
Hiên Tiêu Thiên dùng thân quạt gõ gõ vào đầu Thượng Quan Tình Nhu, tức giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, thật to gan, bổn điện hạ là người có thể cho nàng mắng à?”
Thượng Quan Tình Nhu như có phản xa quay đầu qua, thè lưỡi, có chút đuối lý.
Hiên Tiêu Thiên không trách tội Thượng Quan Tình Nhu, ngược lại đang giúp nàng che giấu, thậm chí là che chở Thượng Quan Tình Nhu.
Đây thật ra là một đôi hoan hỉ oan gia.
Hiên Tiêu Thiên trong một lần tiệc rượu từng gặp Thượng Quan Tình Nhu, nói rằng Thượng Quan Tình Nhu hát ca khúc bại hoại phong tục, khiến cho Thượng Quan Tình Nhu vô cùng không hài lòng, khi nàng tới cổ đại đều hát loại ca khúc này, ai cũng nói rất đặc biệt, nhưng nam nhân này lại nói nàng bại hoại phong tục.
Thực ra Ninh Thư cũng đồng ý với Ngũ hoàng tử Hiên Tiêu Thiên này, dù sao bài hát ở hiện đại rất phổ biến, vô cùng chân thật, luôn là về tình yêu, ở cổ đại chú ý sự uyển chuyển trong lời nói mà hát bài hát như vậy đúng là khiến cho người người kinh hãi.
Khi đó Thượng Quan Tình Nhu không phục, muốn Hiên Tiêu Thiên hát thử một bài, xem hắn có thể hát cái gì hay.
Hiên Tiêu Thiên nói mình không phải là ca kỹ, không muốn hát.
Hai người gây thù từ lúc đó, gặp mặt là muốn chửi, phải nói xéo nhau hai câu mới chịu.
Thượng Quan Tình Nhu cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, đầu tiên là Hiên Hồng Vũ, sau đó lại là cái tên Hiên Tiêu Thiên này, hai người này đều bắt nạt nàng, là hoàng tử thì làm sao, là hoàng tử thì có thể bắt nạt người ta à.
Thượng Quan Tình Nhu xoay người rời đi, Hiên Tiêu Thiên nhìn thấy cái bộ dạng thất vọng này của nàng, hơi ngạc nhiên, vươn tay bắt lấy cánh tay Thượng Quan Tình Nhu, y phục bị xé ra, vết thương lộ ra.
Hiên Tiêu Thiên nhìn thấy cái vết này, sửng sốt một chút, lập tức lạnh mặt hỏi: “Là ai làm?”
Thượng Quan Tình Nhu vội vàng che cổ mình lại, căm hận nói: “Không phải chuyện của ngươi.”
“Ta hỏi nàng rốt cuộc là do ai làm?” Hiên Tiêu Thiên nhìn Thượng Quan Tình Nhu, lạnh lùng hỏi.
“Mắc mớ gì tới ngươi.” Thượng Quan Tình Nhu đỏ mắt, muốn gỡ tay Hiên Tiêu Thiên ra, lại bị Hiên Tiêu Thiên gắt gao kéo lại.
Nước mắt của Thượng Quan Tình Nhu rơi xuống: “Mấy người ai cũng bắt nạt ta, đều bắt nạt ta.”
Hiên Tiêu Thiên sửng sốt một chút, nhìn Thượng Quan Tình Nhu khóc, môi giật giật, ôm Thượng Quan Tình Nhu lên kiệu của mình, Thượng Quan Tình Nhu lại càng hoảng sợ, quên cả lau nước mắt: “Ngươi muốn làm gì?”
“Nàng không cần biết ta làm gì, khởi kiệu.” Hiên Tiêu Thiên nói.
Ninh Thư do dự, nhưng vẫn đi theo, nghe từ bên trong kiệu truyền ra các loại đối thoại, mặc dù là đang cãi nhau, nhưng không hiểu sao Ninh Thư lại cảm thấy hai người này đều có tình.
“Hiên Tiêu Thiên, tên khốn kiếp nhà ngươi, thả ta ra, nếu không ta cho ngươi biết mặt.”
“Cho ta biết mặt, ta cho nàng biết mặt trước.”
“Tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi sàm sỡ ta.”