"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Thủ lĩnh tộc trưởng nhìn thấy hai người đối đầu không khoan nhượng, liền nói với Ninh Thư: "Người thú giống cái này đã hại chết con của thần nữ, mà con của thần nữ chính là thần tử, để thần nữ xử phạt cô ta đi."
Ninh Thư trực tiếp liếc mắt một cái: "Được thôi, vậy thì phạt cả bạn lữ của Diệp cùng chết chung đi."
"Không thể làm thế được, người thú giống đực còn phải đi săn." Thủ lĩnh tộc trưởng lập tức phản bác.
"Vậy Diệp đáng chết sao? Chuyện này đều là lỗi của Diệp sao." Ninh Thư nhíu đôi lông mày xấu xí hỏi.
Thủ lĩnh tộc trưởng không hé răng nói lời nào.
Ninh Thư cười lạnh, bởi vì nhỏ yếu, nên đáng bị ức hϊếp, bởi vì nhỏ yếu, nên cô ta đáng chết.
"Bộ lạc không có nguyên tắc như này nên bị tiêu diệt hết đi, thủ lĩnh, ông cứ liếʍ chân thần nữ như vậy, để xem thần nữ mang lại lợi ích gì cho ông."
Ninh Thư lạnh giọng châm chọc.
Một bộ lạc vì một thần nữ mà vứt bỏ những người khác trong tộc, bộ lạc như vậy nên diệt hết đi còn hơn.
"Đừng tưởng rằng thần ban sức mạnh cho cô, thì không biết nặng nhẹ như thế." Thủ lĩnh lạnh giọng nói.
Ninh Thư nghênh ngang đắc ý nói: "Thần ban cho tôi sức mạnh, để tôi có sức mạnh bảo vệ mình."
"Anh, các anh đi gϊếŧ bọn họ cho tôi, gϊếŧ hai người bọn họ." Thiên Giai chỉ vào Ninh Thư rồi hô lớn về phía mấy người bạn lữ của mình.
Bạn lữ của Thiên Giai lập tức xông lên bao vây, biến hình mài vuốt lao về phía Ninh Thư.
Ninh Thư vươn nắm tay đánh lên cơ thể người thú, đột nhiên cảm thấy một sự chấn động kịch liệt.
Cảm giác rung động vô cùng lớn, khiến mọi người không đứng vững chân.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên thất thần, hiển nhiên là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ninh Thư nhìn thấy cây cột ở nơi cúng tế đổ về phía cô, liền vội vã vọt tới, kéo Chi đến một chỗ trống.
"Động đất, là động đất." Thiên Giai kêu lên một tiếng sợ hãi.
Trong chớp mắt trời đất đều biến thành màu đen, chấn động vô cùng khủng bố, khiến Ninh Thư đứng cũng không vững, cả trời đất giống như muốn sụp đổ, mặt đất dưới chân cũng sắp sụp xuống.
Trong lòng Ninh Thư lặng xuống, cô không ngờ địa chấn lần này lại lợi hại như vậy, cô hơi lo lắng nham động lớn kia sẽ đổ nát.
Chấn động vẫn diễn ra liên tục, xung quanh vang lên tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng cầu cứu, Ninh Thư kiềm nén lại sự sợ hãi trong lòng.
Uy lực của trời đất kinh khủng như vậy, tất cả sinh mệnh đứng trước mặt nó đều yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một kích.
Không biết qua bao lâu, cảm giác chấn động không còn mạnh như vậy nữa, trời đất đột nhiên lại trở nên vô cùng xán lạn, trên bầu trời xuất hiện ba mặt trời, ánh sáng nóng rực, mang lại một chút ấm áp cho mùa đông giá rét.
Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, Thiên Giai được mấy người bạn lữ của cô ta che chở nên không xảy ra chuyện gì, có vài người bị chết do cây cột ở quảng trường tế bái đập trúng.
Ngay sau đó, tiếng gầm gừ của động vật vang dậy cả khu rừng rậm, chúng sợ hãi luống cuống xông vào trong bộ lạc.
Từ những con vật to lớn giống như khủng long, cho đến những con vật nhỏ như rắn chuột kiến, tất cả những dã thú đang ngủ đông đều hốt hoảng chạy ra, bị động đất hù dọa, đồng thời cũng cần lấp đầy cái bụng đói.
"Nhanh, nhanh thu dọn đồ đạc đi thôi." Giọng nói của tộc trưởng the thé hô lớn.
"Thảo, tôi sợ." Chi bám lấy Ninh Thư thật chặt, còn Diệp thì bám chặt lấy Chi.
Giống trong kịch bản, những người thú giống đực này trước hết sẽ thu dọn hạt giống, sau đó hộ tống Thiên Giai rời đi, bọn hắn còn nói với những người thú giống cái sẽ lập tức trở lại đón các cô.
Chỉ có một số người thú giống cái may mắn được dẫn đi cùng luôn.
Nhưng bỏ lại rất nhiều người thú nhỏ với người thú giống cái.
Bọn khốn kiếp, Ninh Thư nhìn bóng dáng những người thú đó bay đi, trong lòng điên cuồng mắng chửi, hạt giống hoàn toàn có thể trở về lấy, trước tiên đưa người đến chỗ an toàn rồi nói.
Điều này chứng tỏ trong lòng những người thú giống đực này, hạt giống và Thiên Giai mới là thứ quan trọng nhất.
"Chi, đừng sợ, tập hợp tất cả mọi người lại." Ninh Thư vừa nói với Chi, vừa ngăn đám dã thú xông vào bộ lạc.
Cơ thể Chi trở nên run rẩy, người thú giống cái đã tập trung hết ở quảng trường tế bái, hai tay khó địch nổi bốn tay, Ninh Thư liền móc thuốc độc ra rắc lên người những con dã thú này.
Lúc trở lại hang động, hang động bình thường vẫn ở đã bị sụt lở. Ninh Thư ôm lấy cây gậy gỗ được mài nhọn hoắt, trên đường trở lại quảng trường tế bái, cô nhìn thấy rất nhiều thi thể của người thú giống cái đã bị dã thú xé rách.
Cũng có cả thi thể của người thú nhỏ.
Ninh Thư cứu một người thú giống đực vẫn luôn biến hình thành con hổ nhỏ, con hổ nhỏ này đang chạy trốn khỏi sự truy đuổi của một bầy sói, Ninh Thư kéo người thú này lên.
Tung hai gói thuốc độc về phía bầy sói đang chảy nước miếng.
Lúc đến quảng trường, Chi và đám người thú giống cái đang đứng chung một chỗ, không ít người thú giống cái trong tay còn ôm người thú nhỏ.
Xung quanh quảng trường tụ tập rất nhiều động vật, nhưng cả quảng trường tế bái dường như có một lớp trong suốt giống như kết giới ngăn chặn những động vật này, bảo vệ những người thú bên trong quảng trường được an toàn.
Ninh Thư thở phào một hơi, chí ít những người này sẽ không gặp nguy hiểm.
Mặc dù không biết kết giới này tại sao lại có.
Những con dã thú không thể cấu xé được những người bên trong kết giới, thấy Ninh Thư tới, lập tức như ong vỡ tổ xông về phía Ninh Thư, Ninh Thư trực tiếp cầm cây gậy gỗ sắc nhọn trong tay ném về phía chúng, gậy gỗ trực tiếp xuyên thủng qua cơ thể của dã thú.
"Thảo, mau vào đây." Giọng nói của Vu vô cùng uể oải, hơn nữa nhìn đã già đi rất nhiều.
Ninh Thư vào kết giới, hơi kinh ngạc nói: "Bà lão, bọn họ không dẫn bà đi sao?"
Bà lão là Vu có thân phận vô cùng cao quý đấy.
Quả nhiên họa lớn ập lên đầu thì ai có thân người đấy lo.
"Đây là sức mạnh thần ban cho tôi, không bao lâu nữa tôi cũng sẽ chết, những người này đều cần cô chăm sóc." Vu ho khan nói: "Mỗi một nhiệm kỳ Vu đều sẽ nhận được một chút thần lực từ thần."
Ninh Thư:...
Vậy cô đánh bừa mà trúng sao? Nói sức mạnh của mình là của thần ban cho, vậy xem ra cô không phải là người kế thừa tiếp theo.
Trong chốc lát, kết giới đã mờ đi, giống như bong bóng dưới ánh mặt trời.
Ninh Thư vội vàng chia gậy gỗ được mài nhọn hoắt cho mọi người, bình tĩnh nói: "Không cần sợ, có tôi ở đây."
"Chi, lát nữa cô dẫn mọi người đến nham động lớn, tôi ở phía sau bảo vệ mọi người." Ninh Thư nói với Chi.
Môi của Chi run rẩy, chỉ biết gật đầu, nắm thật chặt gậy gỗ trong tay, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, tình trạng của những người thú giống cái khác còn nghiêm trọng hơn Chi.
Đã quen với sự che chở của người thú giống đực, đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, người thú giống cái căn bản không biết nên làm gì bây giờ.
Mặt đất vẫn còn đang rung động, chỉ là cường độ của dư chấn cũng làm người khác đứng không vững, lúc này Ninh Thư mới cảm giác được nhiệm vụ này khó khăn thế nào.
Sợ hãi mới là điều đáng sợ nhất, còn không biết vận mệnh của mình.
“Bụp” một tiếng, kết giới bị phá vỡ, Vu nhét đá thần vào trong tay Ninh Thư, hộc ra máu tươi nói: "Tiếp tục xây dựng duy trì bộ lạc."
Ninh Thư cầm lấy đá thần được Vu cầm mà hơi nóng lên, nhìn thấy Vu té trên mặt đất, cuối cùng thân thể hóa thành tro bụi.
Ninh Thư cắn chặt môi, cổ họng hơi tắc nghẽn, lại nhìn thấy Vạn Giới thạch trên đài cúng tế, trực tiếp nhét vào trong ngực, sau đó dẫn một đoàn người thú giống cái và người thú nhỏ đi về phía nham động.
Chi lảo đảo đi phía trước dẫn đường, Ninh Thư đi phía sau đội ngũ, trong tay nắm chặt cây gậy gỗ dính đầy máu, trên da thú, trên mặt đều dính máu tươi, đôi mắt nhìn chằm chằm những dã thú đang đuổi theo sau.