Tô Mạn Ngọc kéo cánh tay Ninh Thư cùng ra ký túc xá, vừa ra khỏi ký túc xá thì có một người che ở trước mặt các cô.
Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc vừa thấy, đồng thời quay mặt đi không nhìn người trước mặt, Tô Mạn Ngọc nói.
"Người xấu như vậy vì sao che ở trước mặt chúng ta."
Ninh Thư: "Không biết."
Tống Minh mặt mụn nhìn thoáng qua Tô Mạn Ngọc cao ngạo, nói với Ninh Thư.
"Trang Vũ Đồng, anh có việc muốn nói với em."
"Chúng ta quen biết sao?"
Ninh Thư vặn nắm đấm.
"Tôi nói rồi gặp anh một lần thì đánh anh một lần."
Tống Minh mặt co rút lại, dường như nghĩ tới cái gì, nói với Ninh Thư.
"Em còn ở giận sao, chuyện lần trước là anh không đúng, nói nữa em cũng trừng phạt anh rồi."
Ninh Thư:......
Tên ngu xuẩn này là sao đây?
Tô Mạn Ngọc dùng ánh mắt cao ngạo đánh giá trên dưới một chút, dùng tay vuốt tóc, khinh thường nói.
"Dáng người không được, mặt quá xấu, mụn quá nhiều, mặt quá bẩn, ra cửa không có rửa mặt, tóc lại dơ lại có gàu, trên người mang theo mùi mì gói, ống quần còn nằm trong tất, giày dính đầy bùn, vừa nhìn đã biết là loại trạch nam ở nhà xem AV ghê tởm."
Tô Mạn Ngọc nhíu mày nhìn Ninh Thư hỏi.
"Đây là đàn ông của cô? Trang Vũ Đồng, ánh mắt của cô đúng là khiến tôi bái phục, ngày thường cô còn cười nhạo tôi chậc chậc chậc......"
Ninh Thư:......
Tống Minh bị Tô Mạn Ngọc nói một hồi sắc mặt hiện lên đủ mọi loại nhan sắc, giống như cầu vồng chiếu vào, hận không thể chui vào khe đất.
Trong lòng Tống Minh càng thêm hận Ninh Thư, hận không thể làm Ninh Thư ngay bây giờ, sau đó vứt bỏ cô.
Lúc trước Tống Minh còn cảm thấy hứng thú với cô gái nhỏ từ xó xỉnh nào chui ra này, hắn cũng biết diện mạo của mình không đẹp, cũng không được xem là kẻ có tiền, các cô gái ở đại học đều chướng mắt mình, Tống Minh cũng chỉ có thể hạ mình đem ánh mắt đặt trên người Trang Vũ Đồng.
Các nữ sinh khác đều ăn mặc rất đẹp, rất thời thượng, nhưng Trang Vũ Đồng ăn mặt xám xịt, giống như vịt con xấu xí, không có bạn bè cô đơn lẻ bóng, Tống Minh cảm thấy nữ sinh như vậy chắc hẳn dễ theo đuổi, dễ lừa hơn.
Nhưng là lại không nghĩ rằng cô hung hãn như vậy, lúc đi ngang qua hắn, Tống Minh đối diện với ánh mắt lạnh băng của Trang Vũ Đồng, liền biết cô không dễ chọc, hắn cũng không muốn có liên quan gì tới cô gái này.
Nhưng Quý Thanh Viễn lại tìm đến mình, muốn mình theo đuổi Trang Vũ Đồng, nếu có thể làm cô ta đau khổ, cuối cùng gây ra gièm pha gì đó, ví dụ như mang thai gì đó, bị cho thôi học, hoặc là bị hắn vứt bỏ mà đau khổ vạn phần, sau khi tốt nghiệp Quý Thanh Viễn sẽ để hắn trực tiếpvào công ty nhà Quý Thanh Viễn.
Vừa có thể chơi gái, sau khi tốt nghiệp lại tìm được công việc, bây giờ Tống Minh cũng chỉ có thể căng da đầu lên.
"Trang Vũ Đồng, anh có việc muốn nói với em, chúng ta ra ngoài nói đi."
Tô Mạn Ngọc giữ chặt cánh tay Ninh Thư, búng búng móng tay xinh đẹp của mình, cao ngạo nói.
"Còn muốn đi ra ngoài nói, có chuyện gì tôi không thể nghe hay sao?"
Tống Minh bị bộ dáng cao ngạo này của Tô Mạn Ngọc bộ đâm đau mắt, nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tống Minh,
"Cút."
Da mặt Tống Minh rung động, cuối cùng miễn cưỡng cười, càng làm khuôn mặt hắn thêm không dễ nhìn, cắn răng ôn hoà nói với Ninh Thư.
"Ngày mai tôi lại đến."
Ninh Thư nhướng mày, nhìn Tống Minh chạy vội như mông bị cháy.
"Mẹ, đôi mắt tôi mù mất, tôi phải đi tẩy mắt."
Tô Mạn Ngọc lấy ra thuốc nhỏ mắt trong bao, ngửa đầu nhỏ thuốc vào mắt, đôi mắt như ruộng được tưới nước nhìn Ninh Thư, giơ ngón cái lên với cô.
"Trang Vũ Đồng, khẩu vị của cô thật làm tôi giật mình, không nghĩ tới cô thích loại đàn ông này."
Ninh Thư bĩu môi.
"Tên này muốn lên giường với tôi, cho rằng tôi là con nít ở nông thôn cái gì cũng không hiểu hay sao."
Tô Mạn Ngọc vẻ mặt khinh thường.
"Cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, Trang Vũ Đồng, cô đừng bị đàn ông như vậy lừa đi mất, bằng không về sau tôi vừa thấy cô thì nghĩ đến hình ảnh cô cùng hắn lăn với nhau, chậc chậc, tôi ghê tởm."
Ninh Thư:......
Không biết Tống Minh bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi ngày đến ký túc nữ sinh đưa hoa, mỗi lần đều liếc mắt đưa tình với Ninh Thư, làm Tô Mạn Ngọc đi theo bên người Ninh Thư ghê tởm không chịu được.
Tô Mạn Ngọc mỗi lần nhìn thấy Tống minh, đều sẽ đả kích Tống Minh, ví dụ như, hoa hồng này là của ngày hôm qua đi, nửa giá là có thể mua được, lại cười nhạo đôi tất của Tống Minh chỉ có mười đồng tiền là mua được, mặc một lần là ném, chưa bao giờ giặt, lại nói mặt hắn đầy mụn, còn nữa, về sau khả năng bị hói, thận quá hư.
Tống Minh trên cơ bản đều xám xịt chạy đi, nhưng là ngày hôm sau vẫn đến, muốn Ninh Thư tiếp nhận hắn, rằng thật sự thích cô.
Ninh Thư chỉ xì một tiếng khinh miệt, cũng không biết là sức lượng gì chống đỡ Tống Minh, mỗi ngày đến ký túc xá nữ mất mặt, mỗi ngày bị Tô Mạn Ngọc châm chọc, thậm chí bị Tô Mạn Ngọc hắt nước, khỏi phải nói đáng thương chật vật đến mức nào
Nhưng dù như vậy mà vẫn còn có thể kiên trì, Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc đều cảm thấy không đúng, Ninh Thư biết bản thân không phải tuyệt thế đại mỹ nữ gì, có thể làm cho người thích đến như vậy, cho dù chỉ có ba điểm mị lực đáng thương, cô cũng không cho rằng mình là người hòa gặp hoa nở, người gặp người thích.
Tô Mạn Ngọc tìm người điều tra, biết được là chủ ý của Quý Thanh Viễn, tức khắc tức giận muốn xốc phòng, phẫn nộ nói với Ninh Thư.
"Không nghĩ rằng Quý Thanh Viễn là loại người bỉ ổi như vậy, dám dùng phương pháp này trả thù cô."
Ninh Thư nhướng mày, lần trước nàng đẩy Quý Thanh Viễn một phen, xem ra Quý Thanh Viễn mang thù.
Loại phương pháp này thật ra rất ác độc, bị hủy danh dự còn bị người vứt bỏ, nếu cô thật sự thích Tống Minh, cuối cùng bị Tống Minh lừa thân, lại bị Tống Minh vứt bỏ, thống khổ biết bao.
Ninh Thư cạn lời, vì sao không tìm một cậu đẹp trai chút tới theo đuổi cô, cô đâu có mù, có thể nói loại hình như Tống Minh là 99% con gái đều sẽ không lựa chọn.
Kỳ thật Quý Thanh Viễn là để Tống Minh tới ghê tởm người đi, Ninh Thư thừa nhận cô thấy ghê tởm rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc thâm tình của Tống Minh,Tô Mạn Ngọc và Ninh Thư suýt chút nữa nôn vào mặt hắn, hết sức ghê tởm.
"Nếu không tôi tìm người đánh hắn một trận, không cho hắn tới, tôi không chịu được."
Tô Mạn Ngọc cau mày không kiên nhẫn nói.
"Không có nữ quỷ, bây giờ lại xuất hiện ra người như vậy, tôi thật sự chịu không nổi, ở cùng cô, luôn có chuyện khiến tôi đổi mới tam quan, cô ấy chính là lớn lên quá tỏa sáng, còn không thu liễm cho tốt, trêu chọc người ghê tởm như vậy."
Ninh Thư nhàn nhạt nói.
"Cô cũng thu liễm cho tốt, lớn lên xinh đẹp, thích loại người như Quý Thanh Viễn."
"Khụ......"
Tô Mạn Ngọc ho khan một tiếng.
"Trong nhà Quý Thanh Viễn vốn dĩ làm buôn bán, làm buôn bán đó, có đôi khi cũng chỉ quan tâm kết quả mặc kệ quá trình, chỉ cần kết quả đạt tới là được, thủ đoạn là thứ yếu."