Lúc này hai người cũng không biết nên nói tiếp chuyện gì, Chu Minh nói trước: [ Ngủ đi, có thời gian rảnh lại chơi, chúc cậu ngủ ngon. ] rồi trong lòng yên lặng tăng thêm một câu: Bảo bối lẳиɠ ɭơ của anh. Tiểu Điềm cũng trả lời lại: [ Chúc ngủ ngon. ] . Sau khi Tiểu Điềm nói chúc ngủ ngon xong, cô đặt điện thoại xuống và đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Điềm và các bạn cùng lớp dậy sớm, đánh răng, rửa mặt ăn cơm. Điều kiện ở đây tương đối khó khăn nhưng Tiểu Điềm cảm thấy không khí nơi này rất trong lành, buổi sáng có tiếng gà gáy, khói bếp nối liền nhau tràn ngập trên không trung, cảnh sắc an lành an bình, đơn giản và yên bình. Cô rất thích kiểu cuộc sống như này, thậm chí cô còn muốn về sau có một ngôi nhà ở một nơi như thế này, hoặc là sống một cuộc sống đơn giản tự do.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người trong trường học ở đây bắt đầu phân phối thời gian lên lớp cho mọi người. Tài nguyên giáo viên ở đây quá khan hiếm, chỉ có thể sử dụng phòng học ghép, học sinh mấy khối lớp cùng học trong một phòng học lớn.
Cả Tiểu Điềm và Chu Tân đều đang hỗ trợ giáo viên dạy toán, Tiểu Điềm dạy lớp 13 và Chu Tân dạy lớp 46. Hai lớp học của đều diễn ra vào buổi sáng, bên trên rất thuận lợi. Các học sinh rất thích chị gái trẻ xinh đẹp và anh trai soái ca này.
Sau khi tan học, bọn trẻ vây quanh hai người, hỏi hai người thế giới bên ngoài trông như thế nào, Tiểu Điềm nhất nhất kiên nhẫn trả lời, nhưng Chu Tân lại kiệm lời ít nói, có vẻ hơi xấu hổ. Tiểu Điềm nói với Chu Tân: "Chu Tân, bọn trẻ thật đáng yêu, cậu cũng nên trò chuyện nhiều hơn nhé."
Chu Tân chỉ cười cười không nói gì, lúc này có đứa bé hỏi: "Đinh lão sư, hai người là vợ chồng sao? Lúc trước cũng có một giáo viên nam và một giáo viên nữ đến chỗ chúng em, bọn họ là vợ chồng, hai người cũng vậy sao?" Tiếu Điềm bị đứa nhỏ non nớt ngôn ngữ làm cho buồn cười, Chu Tân cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy cần phải giải thích, lúc này Tiếu Điềm mới cười nói: "Không phải là vợ chồng, bọn chị là bạn học a ~"
"Chu Tân! Hai người ra ngoài cho tôi!" Bầu không khí vui vẻ ban đầu đột nhiên bị phá vỡ, tất cả mọi người quay ra cửa nhìn xung quanh, phát hiện một nam một nữ đang đứng ở cửa, cô gái đó là bạn học khoa Trung văn, cô ấy nói: "Đinh Tiểu Điềm, Chu Tân, có người tìm hai cậu, vừa vặn tiết học sau là lớp Ngữ Văn của tớ, tớ dẫn anh ta đến đây tìm các cậu. Các cậu trò chuyện đi, đến giờ vào lớp của tớ rồi." Tiểu Điềm và Chu Tân nói cảm ơn xong, để bọn trẻ ngồi xuống tiếp tục lớp học. Mà người đàn ông ở cửa chính là Chu Minh, sắc mặt anh âm trầm nhìn hai người trước mặt, Chu Tân nghĩ anh trai mình nhất định đã nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ cùng đứa trẻ, trên mặt anh tràn đầy vẻ không cao hứng, chắc là ăn giấm, aizz, người anh trai này thực sự là ...
Chu Tân cùng Tiểu Điềm đi ra ngoài cửa, Chu Tân nói: "Anh, sao anh lại tới đây?" Tiểu Điềm cũng không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của hai anh em họ, Tiểu Điềm nói với Chu Tân: "Hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi về trước."
Chu Minh nắm lấy cổ tay Tiểu Điềm: "Em đi đâu vậy?" Chu Minh dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn Tiểu Điềm, Tiểu Điềm cũng đón nhận ánh mắt của anh không chút sợ hãi đáp lại: "Không phải việc của anh."
Tiểu Điềm cố gắng thoát khỏi bàn tay to lớn của Chu Minh, nhưng không thành công, cô tức giận nói: "Anh đang làm gì vậy!" "Anh, anh đây là đang làm gì vậy?" Chu Minh nhìn Chu Tân vì Tiểu Điềm mà nói chuyện, giận không có chỗ phát tiết: "Lão tử thuê một căn phòng trong nhà của một ông lão gần đây, đã bảo hai người phải giữ khoảng cách, đừng để lão tử nhìn thấy lần thứ hai!"
Tiểu Điềm sau khi nghe xong hết sức tức giận, Chu Minh lần này đang nghĩ cái gì vậy. Tiểu Điềm mắng trả lại: "Anh sống ở đâu không phải việc của tôi, hai anh em các người làm gì cũng không có liên quan đến của tôi. Tôi và Chu Tân chỉ là bạn học, vì vậy không cần anh đến đây khoa tay múa chân!" Tiểu Điềm dùng miệng cắn vào trên cánh tay cường tráng của Chu Minh, Chu Minh bị đau liền buông Tiểu Điềm ra, Tiểu Điềm tranh thủ thời gian chạy trở về.
Chu Minh nhìn Chu Tân vẫn đứng nguyên tại chỗ, Chu Tân càng thêm tức giận: “Anh à, bọn em chỉ đơn giản là bạn học, anh đừng mải nghĩ những chuyện vô bổ đó nữa, chính anh cũng đuổi không kịp người ta, còn không cho phép cô ấy nói chuyện với những người đàn ông khác, anh vẫn hoàn toàn giống như mọi khi, bá đạo không thể nói lý!"
Chu Minh hung ác nói: "Tiểu tử thúi! Em dám nói chuyện với anh như vậy! Cô ấy là người phụ nữ của anh, anh để em đến đây là để anh có thể nhìn thấy cô ấy chứ không phải để hai người các em đi gần nhau như vậy, khiến cho bọn trẻ kia cho rằng hai người là một đôi!"
Chu Tân bất đắc dĩ nói: "Em biết, em biết, nhưng vẫn luôn là giao tiếp bình thường, anh, tại sao anh lại ở gần đây đây?" "Làm sao?" nghĩ về cô như vậy, Chu Minh trả lời có phần không được tự nhiên: "Đó không phải là việc của em!"
Tiểu Điềm đi về phía ký túc xá, người đàn ông này thật không thể nói lý! Trở lại ký túc xá, Tiểu Điềm nằm trên giường một lúc, vẫn còn cảm thấy tức giận, cô dứt khoát mở điện thoại di động lên, chơi một trận Vương Giả Vinh Diệu, nhưng bị đối thủ đánh bại nhanh chóng, sau đó cô mới nhận ra rằng tâm trạng bây giờ cũng khá tốt!
Cô lại dứt khoát tắt trò chơi, chuẩn bị đọc tiểu thuyết, lúc này tin nhắn từ WeChat của cô, là "Điềm" gửi đến: [ Cậu có ở đó không? Có muốn chơi game cùng nhau không? ] Tiểu Điềm vừa rồi thua rất khó chịu, nhưng cô lại nghĩ sẽ không thể thua một lần nữa, lần này thì tốt rồi, có đại thần ở đây, Tiểu Điềm nhanh chóng trả lời lại: [ Tốt lắm tốt lắm! Chu Tân đâu? ] Tiểu Điềm cảm thấy nếu là bạn của Chu Tân, cô cũng không thể trực tiếp vượt qua Chu Tân mà chơi cùng với bạn của cậu ta, "Điềm" trả lời: [ Cậu ấy hiện tại không muốn chơi. ] Tiểu Điềm nghĩ nghĩ, biến thành hai người chơi, có chút là lạ, vẫn là... Tình lữ.
Ngay sau khi vào trận, cả hai bắt đầu trò chơi, nhìn thấy trái tim tình yêu bên cạnh tên của hai người trong trò chơi, Tiểu Điềm cảm thấy rất xấu hổ. "Điềm" vẫn hết lòng bảo vệ Tiểu Điềm, đem đối phương đánh cho hoa rơi nước chảy, người bên kia mở mic nói: "Tình lữ thật sự là buồn nôn!” Tiểu Điềm càng cảm thấy xấu hổ, bọn họ không phải là một đôi thực sự, cô nghĩ đến không nói lời nào thì mọi chuyện cũng sẽ qua đi, nhưng "Điềm" đã chat tổng: "Cảm ơn đã khen ngợi, không thể giúp gì được, quá là tình cảm, các cậu không thể đánh lại đâu."
Tiểu Điềm xem hết đoạn chữ này cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, "Điềm" này .... Vì cái gì nói như vậy a. Chẳng mấy chốc, dưới sự lãnh đạo của "Điềm" đã lấy được thắng lợi,
Tiểu Điềm gửi một tin nhắn cho "Điềm" trên WeChat, nói rằng: [ Bây giờ chúng ta không chơi nữa, chi bằng chúng ta nói chuyện đi? ]
Chu Minh mỉm cười trước màn hình, chờ cô trò chuyện với anh. Tiểu Điềm nghĩ, tốt hơn là đừng chơi trò chơi, trò chuyện để chuyển hướng sự chú ý của cậu ấy.
Chu Minh trả lời: [ Được. ]
Tiểu Điềm hỏi: [ Chúng ta chơi mấy ván rồi, vẫn không biết nên xưng hô với cậu là gì? ]
Chu Minh nói: [ Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Minh đi, còn cậu thì sao? ]
Tiểu Điềm nghĩ rằng cái tên này rất thú vị, vì vậy cô trả lời: [ Tôi tên là Đinh Tiểu Điềm, cứ gọi tôi là Tiểu Điềm. ]
[ Được rồi, Tiểu Điềm, tôi nghe nói rằng cậu và Chu Tân đều đi hỗ trợ dạy học? ]
[ Ừ đúng vậy. ]
[ Đã quen thuộc chưa? Có gặp chuyện gì thú vị không? ]
[ Không sao, tôi cũng quen rồi, bọn trẻ rất dễ thương và thú vị. ]
[ Vậy thì thật tốt. ]
[ Đúng rồi, tôi có thể đổi quan hệ trong trò chơi với cậu thành bạn thân được không? Tôi cảm thấy bên kia luôn coi cậu với tôi là một cặp, họ cũng đánh cậu quá hung ác rồi, ô ô ô ~ ] Tiểu Điềm cho rằng lý do này có thể bất động thanh sắc để Tiểu Minh thay đổi quan hệ một chút!
[ Còn sợ cái gì, tôi dẫn cậu đi đánh bọn hắn! ]
Tiểu Điềm cũng nghĩ như vậy, cậu ta đánh rất lợi hại. À không, trọng điểm không phải ở đây!
[ Tôi cảm thấy ít bị nhắm vào thì sẽ đánh tốt hơn! ]
[ Bị nhắm vào cũng là do họ ghen tị với chúng ta! Tôi là đàn ông, lại có quan hệ bạn thân với cậu, chuyện này cũng rất khó làm a! ] Trong lòng yên lặng bổ sung thêm: Anh là người đàn ông của em, không phải bạn thân của em!!
[ Ừm ... được rồi. ] Tiểu Điềm thật sự nghĩ không ra lý do gì mà cô lại cảm giác người đàn ông này chuyên quấn quýt chặt lấy như vậy, cậu ta rất giống người đàn ông Chu Minh kia.
Lúc này, Chu Minh hắt hơi một cái, thầm nghĩ: Ha ha, nhất định là nữ nhân của mình nhớ mình rồi.