"Haha, tiểu lẳиɠ ɭơ, em nói ai không biết xấu hổ! Ai có thể vừa đi vừa chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠? Dâʍ ŧᏂủy̠ của em chảy đầy xuống đất còn muốn mắng người ta không biết xấu hổ!"
"Hức hức hức ..." Tiểu Điềm bị lăng nhục thân thể rốt cuộc không nhịn được nữa, cô ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay che mặt kêu khóc thảm thiết. Cô chỉ là một sinh viên đi học bình thường, vậy mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã chọc tức một tên biếи ŧɦái như vậy, còn bị hắn cưỡng bức cô nữa.
Chu Minh bị tiếng khóc thút thít của Tiểu Điềm làm cho phát cáu, anh vốn dĩ chỉ muốn điều giáo thật tốt người phụ nữ nhỏ bé đơn thuần này, khiến thân thể của cô phải khuất phục trước anh, lúc này, tiếng khóc xé lòng của Tiểu Điềm khiến tay chân anh vô cùng luống cuống. Dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh vốn đã cương cứng lại kiêu hãnh cũng vì tiếng khóc thút thít của cô gái nhỏ mà mềm đi một chút.
"Ngoan nào, nín đi, đừng khóc nữa, em nghe không?! Em khóc làm ông đây muốn liệt dương rồi!"
Tiểu Điềm còn đang khóc trong lòng, Chu Minh không có hứng thú làʍ t̠ìиɦ nữa, anh liền mặc quần áo vào, "Đừng khóc nữa, mau mặc quần áo vào đi, anh không có hứng thú làm em nữa! "
Nghe vậy, Tiểu Điềm từ từ đứng dậy, cô hơi lảo đảo, Chu Minh bước tới đỡ cô,
Tiểu Điềm nhanh chóng thoát ra, tìm kiếm quần áo của cô trong phòng nhưng không tìm thấy gì.
Lúc này, Chu Minh ho khan một tiếng có chút mất tự nhiên: "Khụ khụ, quần áo của em ... đã bị ông đây xé nát mất rồi, em mặc tạm cái này đi!"
Chu Minh đưa cho Tiểu Điềm chiếc áo ngắn tay của mình, Tiểu Điềm không có lựa chọn nào khác ngoài việc mặc chúng vào. Quả nhiên, sau khi Tiểu Điềm mặc vào, cái áo ngắn cũn cỡn như váy, độ dài vừa vặn đến chỗ lỗ hoa của cô, lúc đi lại cử động đều thoắt ẩn thoắt hiện, cô muốn nhìn nhưng không thấy rõ, vì vậy Chu Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, gãi gãi hai má. "Đệt! Em mặc quần áo của ông đây thật lẳиɠ ɭơ!"
Tiểu Điềm nghe xong hung hăng lườm Chu Minh. Chu Minh bị lườm có chút bối rối, nhưng anh cảm thấy mình là một người đàn ông trưởng thành, nên không thể vì bị cô gái nhỏ nhìn mà bối rối được. "Em mặc bộ này quá quyến rũ ..." Chu Minh không để ý rằng giọng điệu của mình có chút cam chịu, không còn sắc bén nữa.
“Anh có quần không?” Tiểu Điềm nói, "Tôi muốn về nhà.”
“Em cảm thấy em bị anh đυ. thành dạng này rồi có thể về nhà được sao?” Chu Minh hùng hổ hỏi lại. "Nếu không về nhà thì sẽ lại bị anh cưỡиɠ ɖâʍ đùa giỡn nữa sao?"
"Em đang nói cái gì?! Ông đây coi trọng em mới nguyện ý đối xử tốt với em! Đừng không biết tốt xấu! Em muốn về nhà hay về trường học cũng không phải là không được."
"Làm thế nào thì tôi mới có thể quay về?!” Tiểu Điềm vội hỏi.
"Đáp ứng yêu cầu của ông đây, là người phụ nữ của ông đây!” Chu Minh cười nói.
"Không có khả năng! Anh đây là cưỡиɠ ɠiαи, anh không sợ tôi gọi cảnh sát đến bắt anh sao?" Tiểu Điềm tức giận mở to mắt.
"Haha, anh không có làm gì thì sao mà phải sợ? Em nhìn bộ dạng bây giờ xem có cơ hội gọi cảnh sát không? Nếu em gọi cảnh sát, anh sẽ để cho bạn học và gia đình của em biết rằng em đã bị cưỡиɠ ɠiαи, còn bị đυ. đến sảng khoái còn liên tục cao trào nhiều lần nữa. Anh vào ngục giam được thả về lại tiếp tục tìm em, sau đó nhất định sẽ đυ. em cho đến chết! "
"Anh thật đúng là hèn hạ vô sỉ! Hạ lưu bẩn thỉu!" Tiểu Điềm cắn răng nghiện lợi trừng anh, thật muốn gϊếŧ chết tên lưu manh này.
"Là anh hèn hạ vô sỉ, còn không phải là bởi vì tao bức của em quá mê người, cũng không phải bởi vì âʍ ɦộ của em, anh làm sao có thể điên cuồng như vậy? Nói cho cùng ..." Chu Minh cúi đầu ghé vào lỗ tai Tiểu Điềm nói: "Em vẫn là quá lẳиɠ ɭơ!"
“Được rồi, tôi đáp làm người phụ nữ của anh, anh có thể thả tôi đi được không!” Tiểu Điềm nhắm mắt nói những lời này, cô không muốn nhìn thấy mặt của Chu Minh. "Nếu em đã đáp ứng làm người phụ nữ của anh, vậy thì làʍ t̠ìиɦ sẽ không thể như bình thường được!” Chu Minh ôm chặt lấy Tiểu Điềm, xốc áo ngắn trên người cô lên, dùng ngón tay chọc vào lỗ hoa của Tiểu Điềm, phía dưới đã ướt một mảng.
"Yo! Những lời anh vừa nói khiến tao bức của em chảy nước. Đừng tiếp tục nói rằng lão tử là đang cưỡиɠ ɠiαи em! Rõ ràng là da^ʍ huyệt tham lam đang thèm khát dươиɠ ѵậŧ của ông đây!"