Editor: Ochibi
Sợ nàng bị lưng ngựa xóc nảy, Dạ Dục Cẩm bỏ ngựa, cõng nàng trở về.
Cõng nặng đi đường núi lâu như vậy, chân hắn toàn nổi lên bọt nước, nhưng bây giờ cũng không kịp đi xử lý, chỉ ngóng trông nàng tỉnh lại.
“Nước……”
“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi!” Dạ Dục Cẩm vẫn luôn canh giữ bên cạnh mừng rỡ, nhanh cầm nước đến đây, đút nàng uống xong.
“Tỷ tỷ, tỷ còn đau không?” Hắn quan tâm hỏi, biểu tình kia, như chính hắn là người đang đau.
“Không đau. Cẩm Nhi…… Phụ hoàng đệ đâu?” Từ Như Ý nôn nóng hỏi.
Dạ Dục Cẩm không có che dấu cảm xúc của
mình, khuôn mặt chỉnh trương đều suy sụp, cùng với thất vọng thật sâu.
“Làm sao vậy?” Từ Như Ý suy yếu hỏi.
“Rất ổn.” Dạ Dục Cẩm đáp.
Hắn luôn lo lắng cho nàng, nhưng mà nàng tỉnh dậy lại hỏi phụ thân hắn đầu tiên.
Dạ Dục Cẩm thấp đầu, cả người đều mất sinh khí.
Từ Như Ý nghe thấy hắn không sao, nháy mắt thả lỏng tâm tình, “Vậy…… Có thể gọi Hoàng Thượng đến đây không?”
“…… Ta đi kêu.”
Rất mau, Dạ Vô Thương nhận được tin tức chạy đến.
“Như Ý!” Hắn nắm tay nàng có chút lạnh, rối rắm giữa mày buông ra, “Nàng cuối cùng cũng tỉnh.”
“Làm Hoàng Thượng lo lắng.”
“Nàng thật sự làm trẫm lo lắng! Nàng có biết không, khi nàng đỡ mũi tên ấy, trẫm muốn thở không nổi! Trở lại tìm không thấy nàng, trẫm chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống!”
“Hoàng Thượng……”
“Như Ý, trẫm muốn nói trở về thế nào cũng phải trị nàng…… Nhưng mà, trẫm luyến tiếc. Trẫm quyết định: Sau khi trở về, liền phong nàng làm Hoàng Hậu!”
“Hoàng Thượng.” Từ Như Ý lắc đầu, “Thần thϊếp chưa từng nghĩ tới vị trí này. Hơn nữa trải qua kiếp nạn lần này, thần thϊếp suy nghĩ cẩn thận…… Chỉ cần Hoàng Thượng có thể ở bên người, đã là hạnh phúc lớn nhất của thần thϊếp. Thần thϊếp không còn muốn gì nữa.”
“Như Ý……”
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm hiện tại là 90. Độ hảo cảm đối với Thi Giai Nghi là 50. Còn kém một chút, tiếp tục cố lên nha ~】
Dạ Vô Thương nắm chặt lấy tay nàng, cảm động vì chân thành trong mắt nàng. Nữ nhân này đến mạng cũng xem thường! Có thể ở bên hắn, mới là tâm nguyện lớn nhất của nàng nhỉ?
“Như Ý, trẫm cũng nghĩ kỹ. Thời điểm nàng thế trẫm chắn một mũi tên, trẫm chỉ cảm thấy thiên hạ này cũng có thể không cần, nhưng duy nhất không thể mất đi nàng.”
“Hoàng Thượng.”
“Như Ý, trẫm thật sợ sẽ không còn được gặp lại nàng, ngay cả hậu cung 3000, cũng không bằng một mình nàng!”
Dạ Vô Thương vốn đang lo lắng thăng nàng từ Ninh Phi lên tới Hoàng Hậu, sẽ khiến đại thần bất mãn. Hiện tại nàng lấy mạng cứu hắn, chẳng lẽ cái danh hiệu này cũng không cho được?
…………
“Hoàng Thượng, đạo tặc đã bị tiêu diệt toàn bộ.” Thị vệ tới báo, “Tất cả đều là thế lực dư lại của gia tộc Đức Phi, bọn họ mưu đồ bí mật ám sát.”
Dạ Vô Thương cười lạnh, “Lúc trước trẫm niệm ân tình ngày xưa, không có tru chín tộc của nàng ta đã là đặc xá lớn nhất! Xem ra, trẫm vẫn quá mức nhân từ!”
“Hoàng Thượng, trong bí đạo của họ, còn phát hiện một nữ tử, người này tự xưng quen biết với Hoàng Thượng.”
Dạ Vô Thương liền hiểu: Nữ tử này là Thi Giai Nghi, biểu muội của Đức Phi.
Còn lý do vì sao quậy với những người đó, hắn không rảnh đi quản. Hiện tại nàng ta, lẻ loi một mình, không tạo được sóng gió gì. Nếu đã hứa, Dạ Vô Thương dĩ nhiên buông tha nàng.
“Giữ lại nàng ta.” Hắn nhàn nhạt phân phó.
Thi Giai Nghi một lần nữa quang minh chính đại xuất hiện trong mắt mọi người, nàng nhanh chóng chăm chút bản thân, hy vọng Dạ Vô Thương có thể nhìn nhiều vài lần.