Editor: Ochibi
Từ Như Ý bẻ một cành hoa, biểu tình đạm mạc: “Yến Nhi, ngươi biết thứ bổn cung muốn nhất là gì không?”
Yến Nhi lau sạch nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nương nương thâm ái Hoàng Thượng, dĩ nhiên là muốn được Hoàng Thượng sủng ái nhiều nhất.”
“Ha ha……” Từ Như Ý cười khẽ, “Yến Nhi, bổn cung trước nay chưa từng thâm ái ai, tất cả biểu hiện các ngươi thấy ở đây đều là giả dối.”
Yến Nhi giống như lần đầu nhận thức nàng. Ngơ ngác nhìn, có chút không rõ.
Nương nương nhà nàng cười hờ hững đến vậy, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra đỏ ửng, làn da đẹp như trứng gà mới lột. Đừng nói nam nhân, ngay cả nàng, cũng không thể dời đi tầm mắt.
“Nương nương, Hoàng Thượng bận việc chính sự, hậu viện rất ít hỏi đến……”
“Không cần cầu tình cho hắn.” Từ Như Ý đánh gãy nàng, “Bổn cung không phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng không phải bởi vì bị hạ độc mà trách cứ Hoàng Thượng. Bởi vì……”
Nàng dừng một chút, nhìn về đôi mắt Yến Nhi, “Độc này, do bổn cung tự hạ.”
“Cái gì?!” Yến Nhi kinh ngạc. Ngay sau đó nhanh che miệng mình, nhìn nhìn bốn phía, xác định không có ai rồi lại hoảng sợ muôn dạng nhìn nàng.
“Ngươi không nghe lầm. Độc này, do bổn cung tự mình hạ.”
“Nương nương, vì sao?”
“Vẫn luôn bị động, đã chậm trễ thời gian, lại rất phí tinh lực. Bổn cung chỉ có thể chủ động xuất kích.” Từ Như Ý giải thích.
“Nhưng mà, nương nương muốn làm gì, có thể cho Yến Nhi biết!”
Từ Như Ý cong cong khoé môi, ngữ điệu lạnh nhạt, “Yến Nhi, nếu hy sinh một cung nữ không kẻ nào coi trọng. Sẽ chỉ khiến đối phương tiến thêm một bước tìm cơ hội hại bổn cung.”
Yến Nhi nước mắt rơi như mưa. Nương nương nhà nàng, khuôn mặt xinh đẹp, hoá ra phải sống vất vả như thế!
“Nương nương……”
“Lúc này đây ta tin tưởng, người trước kia hạ độc sẽ nhanh bị lôi ra. Ít nhất, Mai Viện này của chúng ta, có thể thanh tĩnh một thời gian.” Ánh mắt Từ Như Ý sâu xa.
Nàng cũng không muốn để Yến Nhi đơn thuần biết. Nhưng không còn biện pháp, muốn theo nàng bò một đường đến đỉnh, nhất định sẽ gặp rất nhiều chuyện như vậy.
Bên người nàng, không thích hợp cho người đơn thuần. Nhưng đổi thành người khác, nàng lại không an tâm.
“Yến Nhi, ngươi xem, không có thực quyền, bổn cung liền tự thân khó bảo toàn, chứ đừng nói bảo vệ ngươi chu toàn…… Ân sủng của Hoàng Thượng, ai biết sẽ được bao lâu?” Nàng cười cười, “Hiện tại bổn cung còn trẻ, sau này sẽ ra sao?”
“Sẽ không. Nương nương tốt như vậy……”
“Yến Nhi, phải nhớ: Tại hậu cung này, không ai thật sự tốt cả, cũng không ai là xấu xa tuyệt đối. Mỗi người đều vì một mục tiêu mà phấn đấu, chẳng qua, người cười đến cuối cùng, chỉ có một mà thôi.”
“Nương nương, Yến Nhi đã rõ.” Nương nương đem át chủ bài giao cho nàng, đây là tín nhiệm tuyệt đối. Nàng nhất định thề sống thề chết nguyện trung thành!
“Yến Nhi, hiện tại ngươi đã biết, bổn cung muốn là gì rồi?”
Yến Nhi gật đầu. Nàng đã biết. Nương nương muốn, chỉ là cái vị trí kia mà thôi……
…………
“Tỷ tỷ, Như Ý tỷ tỷ!” Một âm thanh nôn nóng truyền đến.
Không cần hỏi, nàng cũng biết là ai.
“Cẩm Nhi, sao đệ lại đến đây?” Từ Như Ý nhìn hắn.
Trán Dạ Dục Cẩm có một tầng mồ hôi mỏng, quần áo trên người có chút hỗn độn, ngay cả cái mũ trên đầu nghiêng lệch cũng không đỡ hơn một chút.
Nàng ước lượng bước chân, định giúp hắn sửa sang. Có điều, hắn hình như lại cao thêm rồi?
Dạ Dục Cẩm rất phối hợp nửa ngồi xổm xuống, để nàng tiện hơn.
Vị trí mặt hắn, vừa lúc ở trước ngực nàng. Trên người Từ Như Ý có cổ hương như có như không, còn có bộ ngực nàng no đủ đỉnh kiều, làm hắn đột nhiên cảm giác có chút đỏ mặt.