Editor: Ochibi
Dạ Dục Cẩm hưng phấn chạy qua, múa may diều trong tay.
Mặt Dạ Vô Thương lập tức âm trầm xuống.
Vốn dĩ hắn cố tình để người quên đi hoàng tử này, hiện tại không những xuất hiện, còn ra mặt trước mặt nữ nhân hắn bắt đầu để ý!
Đứa nhỏ này, là đau xót hắn vĩnh viễn cũng không muốn nhắc tới! Là sỉ nhục của hắn!
Lập tức, ánh mắt u ám nhìn qua.
“Hoàng Thượng?” Từ Như Ý ra vẻ kinh ngạc, “Ngài sao lại ở chỗ này?”
“Phụ hoàng?” Trong mắt Dạ Dục Cẩm hiện lên nghi hoặc. Đã rất nhiều năm hắn chưa thấy phụ thân mình rồi!
Nhưng mà, rất nhanh, Dạ Dục Cẩm vui sướиɠ lên. Niềm vui ngăn không được biểu lộ, lôi kéo tay áo Từ Như Ý.
“Tỷ tỷ, phụ hoàng thật sự tới gặp Cẩm Nhi! Tỷ tỷ nói quả không sai, phụ hoàng là phụ thân tốt nhất trên đời này!”
Dạ Vô Thương muốn tức giận, nhưng hài tử của mình mới nói hắn là phụ thân tốt nhất, hắn trở mặt chẳng phải là đang tự tát mặt mình sao?
Hắn nhịn xuống tức giận, nhìn nhìn hai người, “Hai người thế nào ở bên nhau?”
“Tỷ tỷ thấy Cẩm Nhi nhàm chán, nên đáp ứng tới chơi với Cẩm Nhi……” Dạ Dục Cẩm nói rất cẩn thận. Bởi vì mới lạ, hắn đối với vị “phụ thân trong truyền thuyết” này, có rất nhiều kính sợ.
“Hoàng Thượng thứ tội! Là thần thϊếp dẫn Đại hoàng tử thả diều ở bên kia, nào biết diều đứt dây, Đại hoàng tử khăng khăng muốn nhặt, mới kinh động đến đường đi của Hoàng Thượng.” Thái độ Từ Như Ý chân thành.
Nàng vô cùng hiểu rõ, Dạ Vô Thương hiện tại rất tức giận. Không phải thời điểm để nàng nũng nịu, đùa nghịch lại.
“Phụ hoàng, phụ hoàng đừng giận tỷ tỷ! Là hài nhi không nghe lời, muốn phạt thì phạt hài nhi đi!”
Dạ Vô Thương có chút kinh ngạc.
Hắn đã tạm thời xem nhẹ vì sao hai người này ở bên nhau, chỉ kinh ngạc. Trong trí nhớ, trí lực Dạ Dục Cẩm chỉ như hài đồng hai tuổi, hiện tại lại nói một câu lưu loát, còn biết bao che người khác.
Điều này thuyết minh cái gì? Thuyết minh tuyên bố mà thái y từng khẳng định trí lực Đại hoàng tử sẽ không tăng trưởng bị lật đổ!
Nói cách khác, hài tử hắn không phải ngốc tử thật sự! Nó đang từng ngày trưởng thành, trở nên thông minh!
Còn có chuyện làm hắn vui sướиɠ hơn sao? Trong lúc nhất thời, Dạ Vô Thương hoàn toàn đã quên không lâu.
“Phụ hoàng không tức giận.” Dạ Vô Thương đỡ lấy cánh tay hắn đánh giá. Nhìn hắn có chút khϊếp đảm, nhẫn nại nói, “Cẩm Nhi đã lớn như vậy rồi.”
Thời gian trôi qua thật nhanh. Đây là hắn đứa bé đầu tiên của hắn và Tiên Hoàng Hậu, vậy mà đã sắp cao bằng hắn.
Dạ Dục Cẩm cao hứng vỗ tay, “Thật tốt quá! Phụ hoàng không trách tỷ tỷ, Cẩm Nhi thật là vui quá!”
Dạ Vô Thương lúc này mới nhớ tới, Dạ Dục Cẩm không những cùng Từ Như Ý ở bên nhau, còn vô cùng giữ gìn nàng.
“Vì sao vui vẻ như vậy?” Hắn hỏi.
“Tỷ tỷ thường xuyên tới bồi Cẩm Nhi, dạy Cẩm Nhi đọc sách biết chữ! Đúng rồi, Cẩm Nhi đọc một đoạn thơ cho phụ hoàng nghe nha!” Dạ Dục Cẩm cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, đã bắt đầu đọc lên.
Hắn đọc không nhanh không chậm, lại đầy nhịp điệu, thập phần có cảm tình.
Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi đang đứng ở thời kỳ vỡ giọng, giọng hơi mang khàn khàn rất dễ nghe. Ngữ khí dịu dàng, vừa nghe liền không khác mấy với Từ Như Ý. Rõ ràng là nàng dạy ra.
Dạ Vô Thương rất ngoài ý muốn, vậy mà còn có người không từ bỏ đứa nhỏ này! Hắn không khỏi cảm động.
Đồng thời, cũng có chút hổ thẹn, chính mình đã xem nhẹ hắn lâu như vậy! Hiện tại, đứa nhỏ này có hi vọng, hắn nhất định sẽ đặt càng nhiều tỉ mỉ ở trên người.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm hiện tại là 60. Độ hảo cảm đối với Thi Giai Nghi là 40. Ký chủ, làm tốt lắm, ta ủng hộ cô! 】