Editor: Ochibi
Ở một khắc Từ Như Ý lên sân khấu, Dạ Vô Thương đột nhiên có chút hối hận.
Hắn tin tưởng bản thân có thể hộ nàng chu toàn, nhưng vì sao muốn cho nữ nhân hắn đi mạo hiểm như vậy?
Đôi mắt Dạ Vô Thương không hề chớp nhìn chằm chằm trên sân khấu, giống như chỉ cần đối phương hơi có dị động, lập tức khiến hắn đầu mình hai nơi.
Từ Như Ý căn cứ chỉ thị của ảo thuật gia, vào gian phòng tối kia.
Dạ Vô Thương lập tức liền đứng lên, những quân nhóm Ngự Lâm cũng đều chuẩn bị tốt trường mao, nếu Ninh Phi có việc, nhất định lập tức làm người này chôn cùng.
Dạ Vô Thương không phát hiện bàn tay mình siết chặt đầy mồ hôi, đôi mắt mệt mỏi cũng không nháy mắt một chút.
Ma thuật gần hai phút, hắn lại chờ đợi lâu như một thế kỷ. Mãi cho đến khi nàng bình an xuất hiện một nơi khác, hắn mới nhẹ nhõm thở dài.
Lập tức ngồi ở trên ghế, Dạ Vô Thương nhắm mắt hít sâu.
Một khắc kia, hắn đột nhiên minh bạch: Có những thứ, một khi mất đi, có tìm cũng không trở lại.
Hắn vậy mà đã lo lắng cho nàng đến thế!
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ độ +5, độ hảo cảm đối với ký chỉ hiện tại là 55, độ hảo cảm đối với Thi Giai Nghi là 20. Ký chủ, cô làm không tồi đâu nha. 】
“Hoàng Thượng!” Từ Như Ý cười hì hì đi xuống, lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn.
Dạ Vô Thương ôm nàng, bên ngoài trấn định mà trách cứ: “Lần sau không được bướng bỉnh như vậy.”
“Bướng bỉnh chỗ nào chứ?” Nàng cãi cọ, “Thần thϊếp chỉ muốn Hoàng Thượng vui vẻ thôi mà!”
Dạ Vô Thương không trả lời. Bởi vì toàn bộ quá trình, hắn không những không vui vẻ, ngược lại tự trách muốn chết.
Nếu nàng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, còn ai vào đây vì để hắn vui mà đi mạo không biết hiểm?
Nhưng mà, Dạ Vô Thương vẫn nói: “Trẫm vui vẻ. Nhưng phải nhớ rõ: Lần sau không được tùy hứng vậy nữa.”
“Đã biết.” Thái độ nàng nhận sai tương đối tốt đẹp.
Dạ Vô Thương cảm giác tim mình đập vẫn chưa có ổn, tiểu nữ nhân này hoàn toàn không tự biết. Ngồi ở bên cạnh hắn, ôm cánh tay kia làm nũng.
“Thần thϊếp thật hạnh phúc.”
“Nàng lại hạnh phúc cái gì?”
“Hoàng Thượng đang lo lắng thần thϊếp!”
Dạ Vô Thương không thể nề hà nhìn nàng: “Biết trẫm lo lắng, nàng hạnh phúc?”
Từ Như Ý nháy mắt, “Nhưng mà, thật sự rất hạnh phúc đó! Hoàng Thượng lại không thích nghe nói dối……”
Thấy bộ dáng nàng ngược lại ủy khuất, Dạ Vô Thương không khỏi cười: “Nàng cái đồ nghịch ngợm.”
Biểu diễn trên sân khấu vẫn đang tiếp tục. Một ma thuật xuất sắc hơn một ma thuật, làm hai người không kịp nhìn, ngay cả cơm trưa cũng ăn ở chỗ này.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, bọn họ mới chưa đã thèm đứng lên.
“Hoàng Thượng, ngày mai còn tới xem nữa không?” Từ Như Ý quấn lấy hắn.
Ngày tháng trong cung quá đơn điệu, hơn nữa đây cũng là cơ hội tiếp xúc nhiều với hắn.
“Được thôi.” Dạ Vô Thương gật đầu, cũng không bởi vì xem qua một lần liền cảm thấy không thú vị.
Có đôi khi, làm cái gì không quan trọng, quan trọng là, làm với người nào.
“Hoàng Thượng, đêm nay đến chỗ thần thϊếp đi, làm cá kho cho ngài, được không?” Vẻ mặt nàng chờ mong nhìn hắn.
Dạ Vô Thương gật đầu.
Tinh vi trù nghệ của nàng, ăn qua một lần tuyệt đối muốn lần hai. Còn có, hắn đối với thân thể nàng cũng đồng dạng chưa đã thèm.
Từ Như Ý thấy hắn đồng ý, cao hứng thở nhẹ.
Bộ dáng nàng vui vẻ, Dạ Vô Thương cực đại sung sướиɠ.
Trở về cung nàng, Từ Như Ý bắt đầu bận rộn ở phòng bếp nhỏ. Các cung nhân đưa tới vài con cá, một con cũng vô dụng. Nàng chỉ phải thay đổi cá nuôi trong không gian.
Những con cá màu mỡ tươi mới, trải qua tẩm bổ nước không gian, không chỉ có giá trị dinh dưỡng cao, hương vị cũng vô cùng ngon miệng.