Edit: Ochibi
Bà nội Tiêu khôi phục thật sự nhanh, bác sĩ nói này có thể là ý thức muốn sống của bà mãnh liệt. Trong y học cũng từng có những trường hợp dựa vào sức mạnh ý chí kiên cường mà xuất hiện kỳ tích, cũng không có gì kỳ quái.
“Bà nội, cùng chúng cháu về nước đi, cháu sẽ phụ trách chăm sóc bà thật tốt!” Từ Như Ý chân thành nói.
Bà nội Tiêu gật đầu: “Được.”
Mẹ Tiêu vội vàng ngăn cản: “Mẹ, bệnh của mẹ vừa mới khỏi, sao có thể……”
“Con không cần phải nói, ta đã quyết định cùng tụi nhỏ trở về.”
Không khuyên được bà, mọi người đành phải từ bỏ. Cũng may bác sĩ kiểm tra qua, nói trạng thái thân thể bà so với mười năm trước còn tốt hơn.
Tiêu gia cha mẹ xem xét bản thân.
Lúc này đây, nếu không phải bà nội được cứu trở về, có lẽ về sau sẽ không thấy bà nữa!
Bọn họ cuối cùng hiểu rõ: Tiền kiếm được nhiều, cũng không đổi được người thân của mình trở về!
Vì thế, họ quyết định tạm thời chuyển giao công tác trong tay cho cấp dưới, bọn họ sẽ về nước chăm sóc người nhà một đoạn thời gian.
Suốt quãng đường đi, Tiêu gia cha mẹ bởi vì áy náy, nên quan tâm chăm sóc Tiêu Vũ Triết và bà nội vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Cũng khiến tim Tiêu Vũ Triết ấm áp một chút, chậm rãi tiếp nhận bọn họ.
Quan trọng nhất, bọn họ nhìn ra thái độ con trai mình đối với Từ Như Ý không bình thường, biết rằng xuống tay từ trên người cô sẽ làm cho quan hệ bọn họ trở nên thân mật hơn.
Từ Như Ý đương nhiên vui khi thân mật hơn với bọn họ, suốt quãng đường đi đều cùng mẹ Tiêu nói nói cười cười.
Mười mấy giờ sau.
Một lần nữa bước lên đất Trung Quốc, bà nội Tiêu lập tức nước mắt trào dâng.
“Rốt cuộc đã trở lại……” Bà sinh ra, trưởng thành, học tập, làm việc, kết hôn, sinh con ở nơi đây.
Nơi này mới là nhà bà!
Nhưng mười năm trước, sau khi bà sinh bệnh, đã không còn có trở về nữa.
Không lâu về trước, tâm nguyện lớn nhất của bà trừ bỏ muốn thấy cháu trai của mình, chính là mang tro cốt bà về tới, mai táng ở quê nhà.
Không ngờ, hiện tại bà thế nhưng tự mình trở lại!
Nếu không có cô gái này, chỉ sợ bà đã sớm không ở trên đời. Bà nội Tiêu tràn ngập cảm kích đối với Từ Như Ý, càng ngày càng thích cô.
……
Ánh nắng tươi sáng buổi chiều, Từ Như Ý đỡ bà nội Tiêu chống gậy tản bộ ở hậu viện. Mấy chú cún con vui sướиɠ theo chân bọn họ.
“Như Ý, nói cho bà nghe, cháu là tiên nữ, phải không?”
Từ Như Ý lắc đầu, cô cười: “Bà à, kỳ thật cháu chỉ là học qua y. Kinh lạc bà không thoải mái, huyết khí ứ động, chỉ cần đả thông liền không có việc gì.”
Bà nội Tiêu tự nhiên không tin, bà vẫn tin tưởng vững chắc vợ tương lai của cháu nội mình, nhất định là tiên nữ hạ phàm!
Từ Như Ý không thừa nhận, là bởi vì sợ thân phận bại lộ khiến cho oanh động đi? Như vậy thì về sau bà không đề cập tới nữa.
Nhìn đến Tiêu Vũ Triết một bên không lên tiếng, bà kéo tay anh, “Tiểu Triết, cháu cần phải đối xử tốt với Như Ý, không được khi dễ cô ấy!”
“Bà, cậu ấy đối với cháu rất tốt, không có chuyện khi dễ cháu đâu!” Từ Như Ý giúp anh nói tốt.
“Vậy là tốt rồi.” Bà nội Tiêu yên tâm vỗ vỗ tay cô.
Tiêu Vũ Triết nhìn hai người. Giống như, Như Ý trong cảm nhận của bà nội, so với đứa cháu trai ruột như anh còn muốn gần gũi hơn?
Nhưng mà, như vậy khá tốt.
“Đúng rồi. Hai đứa khi nào làm tiệc đính hôn?” Bà nội Tiêu lại hỏi.
Tiêu Vũ Triết lập tức đỏ mặt.
“Bà, đính hôn là do cha mẹ tự quyết định, không có hỏi qua ý kiến chúng cháu!” Từ Như Ý nhanh chóng nói.
Tiêu Vũ Triết nháy mắt mất mát.
Anh lúc này mới phát hiện, thì ra anh vẫn luôn không có biểu hiện nhiều! Như Ý nhất định cho rằng anh không muốn ở bên cô!
Bà nội Tiêu nóng nảy, “Như Ý, cháu không muốn sao?”
“Cháu, cháu nguyện ý a.”
7/1/2020