Edit: Ochibi
Từ Như Ý kiên định lắc đầu: “Không được. Tớ sao nhẫn tâm nhìn cậu ngủ ở chỗ nhỏ như vậy?”
Vóc dáng Tiêu Vũ Triết gần 1m8, cuộn tròn trên sô pha nhỏ hẹp kia sẽ khó chịu lắm!
“Nếu không…… Chúng ta cùng ngủ trên giường đi?” Cô trưng cầu thức hỏi, tùy tay lại nhấc tay. Từ Như Ý thề son sắt, “Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không làm gì đó với cậu!”
Lời này hẳn là nên để con trai nói mới đúng? Hiện tại anh lại cần một cô gái trấn an.
Trên mặt vô biểu tình của Tiêu Vũ Triết có một chút tươi cười. Tuy rằng không rõ, lại làm người ta xem đến vui sướиɠ.
Dưới sự kiên trì của Từ Như Ý, anh cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Cũng may giường này đủ rộng đủ lớn, bọn họ ngủ ở trên một chút cũng không chật kín.
Chẳng qua, khi Tiêu Vũ Triết nằm xuống, thời điểm cảm giác được chỗ bên cạnh nhẹ nhàng chìm xuống, tâm anh không chịu khống chế mà rối loạn.
Chưa từng nghĩ tới, có một người sẽ đột nhiên xâm nhập vào sinh hoạt của anh, quấy rầy kế hoạch của anh, xáo trộn tâm bình tĩnh của anh, xâm nhập vào hết thảy hết thảy của anh……
“Triết, cậu ngủ rồi sao?” Từ Như Ý nhẹ giọng hỏi.
Cô nằm thẳng trên giường, chỉ nhìn bức màn lụa mỏng kéo lên một tầng. Bởi vậy, có ánh sáng chiếu vào, trong phòng không đến mức tối đen.
Phòng yên tĩnh, tiếng nói mềm mại ngọt ngào như vậy trong đêm nghe tới có vài phần say lòng người.
“Chưa.” Tiêu Vũ Triết nhẹ giọng trả lời.
“Tớ cũng ngủ không được. Có thể cùng tớ trò chuyện không?”
“Ừ.”
“Cậu còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không?”
“…… Không nhớ rõ.”
“Tớ thì nhớ rất rõ ràng!” Từ Như Ý lâm vào hồi ức, “Ngày đó, tớ năm tuổi trèo lên một cái cây nhỏ, leo lên rồi thì không dám leo xuống, người lớn nói thế nào tớ cũng không nghe. Lúc ấy cậu đứng ở phía dưới, chỉ nói một câu, sẽ đỡ được tớ, tớ liền tin.”
Tiêu Vũ Triết dường như có ký ức mơ hồ.
Anh nhớ tới, thời điểm cô gái nhỏ kia nghe đến lời này, lập tức liền buông đôi tay ra, từ trên cây nhảy xuống.
Từ Như Ý ngữ khí nhẹ nhàng, mang theo một tia kiêu ngạo.
“Cậu quả nhiên đỡ được tớ! Từ khi đó bắt đầu, chỉ cần là lời cậu nói, tớ đều tin! Cậu làm cái gì, tớ đều tán đồng! Quyết định của cậu, tớ là người đầu tiên ủng hộ!”
“Còn nữa, lúc tớ đập bể bình hoa cổ mà chú Tiêu yêu thích nhất, cậu chủ động đứng ra nói mình làm, nhìn cậu bị quở trách, tớ khó chịu cực kỳ.”
“Tớ nghĩ: Triết là người tốt nhất trên đời này! Tớ muốn cả đời đối tốt với cậu ấy! Vĩnh viễn thích cậu ấy, yêu quý cậu ấy, mãi mãi không rời bỏ cậu ấy!”
Từ Như Ý chậm rãi nói những chuyện cũ.
Tiêu Vũ Triết bị chấn động thật sâu.
Anh hiện tại mới nhớ tới: Hoá ra bọn họ từng ở bên nhau trải qua nhiều thứ như vậy! Chẳng qua, tất cả đều bị anh xem nhẹ và quên mất mà thôi!
Cô gái này, thì ra là vẫn luôn nhớ kỹ, đem những ký ức anh chưa từng đặt ở trong lòng, trở thành hồi ức quý giá nhất cả đời!
Tiêu Vũ Triết không khỏi nhích thân, nương theo ánh trăng ảm đạm đánh giá cô gái bên người.
Khóe môi cô giơ lên, giống trăng lưỡi liềm cong cong, mỗi khi nói về anh, mặt mày liền sẽ nhiễm đầy ý cười.
Anh nhìn đến xuất thần, Từ Như Ý đột nhiên trở mình mặt hướng về phía anh.
Lúc này bọn họ, sớm đã thói quen ánh sáng trong nhà, đều có thể nhìn mặt lẫn nhau rất rõ.
Bọn họ cùng ngủ ở trên một cái giường, được bao phủ bởi một tầng điều hoà mỏng, cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng cách dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt lẫn nhau.
Tiêu Vũ Triết cảm giác tim mình đập lại không chịu khống chế.
30/12/2019