Edit: Ochibi
Tiêu Vũ Triết chỉ đi phía trước. Anh không hối hận đánh một trận này. Dù cho thời gian có quay lại, biết trước hậu quả thành như vậy, anh vẫn lựa chọn y như cũ.
Bọn họ ra khỏi trường học, lang thang đi dạo không có mục tiêu.
Lời nói Từ Như Ý ôn nhu nhỏ nhẹ đề nghị: “Chúng ta đi xem Cao Húc đi.”
Tiêu Vũ Triết dừng bước chân.
Anh thật không nghĩ tới, cô gái thiện lương này còn suy nghĩ vì người khác.
Tên Cao Húc đáng giận như thế, hắn ta muốn phi lễ cô, không đánh chết hắn đã là may mắn!
Nhưng anh không đành lòng nhìn một mảnh hảo tâm của Từ Như Ý bị cô phụ, anh chỉ gật đầu, “Được.”
Trần Hạo Nhiên bất mãn, “Xem hắn đã chết hay chưa hả? Hừ, cái loại người này, thật là xứng đáng!”
Liền tính cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu hiểu biết huynh đệ của mình, còn có nhân phẩm tên Cao Húc kia, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là thế nào.
“Đi thôi.” Tiêu Vũ Triết đánh gãy lời cậu còn muốn nói.
Anh biết, Từ Như Ý cũng là quan tâm anh. Nếu Cao Húc bị thương không nặng, Cao gia trả thù cũng sẽ không quá mức.
Ba người đi đến bệnh viện
“Hai người ở chỗ này đi. Tớ đi xem tình huống của hắn sẽ ra ngay.” Từ Như Ý nói.
“Không được, cậu đi một người quá nguy hiểm!” Trần Hạo Nhiên lắc đầu.
Từ Như Ý cười: “Như thế nào sẽ. Đánh hắn lại không phải tớ.”
Cô nhìn đến bộ dáng Tiêu Vũ Triết muốn nói lại thôi, biết anh đang lo lắng cái gì, lại nói: “Yên tâm đi, hắn đang bị thương, còn có người nhà chăm sóc, còn có thể làm cái gì với tớ sao?”
“Hừ, quả nhiên là bởi vì động thủ với cậu……” Trần Hạo Nhiên bực bội.
“Tớ đây đi.”
Từ Như Ý đi vào bệnh viện, nhanh chóng tìm được phòng bệnh Cao Húc.
Tuy rằng hắn ở tại phòng chăm sóc đặc biệt của ICU, nhưng cửa lại không ai canh gác. Bao gồm người nhà hắn cũng không có.
Vậy chứng tỏ, hắn bị thương căn bản không nghiêm trọng!
Từ Như Ý rất dễ dàng đẩy cửa ra. Nhìn đến Cao Húc đang ngồi ở mép giường bệnh viện, một bên chơi trò chơi máy tính, một bên có mỹ nữ y tá cầm nĩa đút hắn ăn trái cây.
Nghe được tiếng mở cửa, Cao Húc ngẩng đầu lên.
Trong mắt hắn hiện lên một tia đắc ý, “Biết sự lợi hại của tôi rồi? Như thế nào, sợ rồi sao? Cầu tôi nha!”
“Nghe Lý Cương ba của cậu…… Không phải, Cao Cương vừa nói cậu hiện tại còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng?” Từ Như Ý hỏi.
“Ha ha, dĩ nhiên là lừa các người rồi, mấy kẻ ngu ngốc! Bổn thiếu gia không ở phòng bệnh ICU, làm sao có thể nhìn ra nghiệp chướng nặng nề của hắn ta?”
Cao Húc dừng trò chơi trong tay, ý bảo y tá mỹ nữ đi ra ngoài.
Hắn đi xuống giường, đi đến bên cạnh Từ Như Ý, vẻ mặt dâʍ đãиɠ cười: “Muốn tôi tha thứ hắn ta cũng có thể. Chỉ cần cô ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo, nằm trên giường bên kia, hầu hạ……”
Từ Như Ý một chân đá qua hướng hắn.
“A…… Cô, cô dám đánh lén tôi?” Cao Húc nổi giận.
Từ Như Ý cười: “Không phải đánh lén, là quang minh chính đại đánh. Cậu tin hay không, hôm nay tôi đánh cậu, ngày mai ba cậu còn phải tự mình xin lỗi tôi?”
“Khẩu khí lớn lắm, cô cho rằng chính mình…… A……”
Cao Húc còn chưa nói dứt lời, lại bị đá trúng một chân.
Thân thể Từ Như Ý này có chút mảnh mai, nhưng chân rất có lực. Cũng mất công cô vì lấy lòng Tiêu Vũ Triết, trên dưới một năm đạp xe đi học.
“Không, không cần lại đây, ba tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Cao Húc ôm bụng, vẻ mặt hoảng sợ.
Vết thương hắn tuy không đến nỗi nghiêm trọng, nhưng vẫn còn chưa hồi phục. Lúc này đau đến trán đã tẩm ra mồ hôi lạnh.
“Nhưng ba cậu nói, cậu bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.” Từ Như Ý cười.
Một khi đã như vậy, để cô đánh hắn đến hôn mê bất tỉnh, không thoát được mạng sống nguy hiểm đi!
17/12/2019