Edit: Ochibi
Thân thủ của anh, rõ ràng không phải lưu manh bình thường có thể đối phó, cái loại tư thế chuyên nghiệp này, vừa thấy chính là người không thể trêu vào!
Tiêu Vũ Triết có một nguyên tắc ra tay: Nhanh chuẩn tàn nhẫn! Chuyên tấn công kẻ địch yếu hại, không cho đối phương lưu giữ một tia cơ hội.
Cao Húc bị đánh đến nỗi không có lực đánh trả, thủ hạ của hắn làm sao còn dám tiến lên?
“Mau, chạy mau!” Những người khác đều bỏ chạy, chỉ còn lại Cao Húc bị đánh đến hơi thở thoi thóp.
“Mày, mày chờ đó cho tao!” Cao Húc ôm bụng đau, nhưng vẫn kêu gào, “Ba tao, ba tao chính là…… A!!”
“Đủ rồi.” Từ Như Ý thấy người trên mặt đất đã không nhúc nhích nổi, kéo Tiêu Vũ Triết ra, kiểm tra tay anh, “Đánh đau sao?”
Cao Húc nằm trên mặt đất: “Em gái nhà cô……”
Người đau là hắn mới đúng?
“Cậu không có việc gì chứ?” Tiêu Vũ Triết chỉ lo quan tâm xem xét cô gái của anh.
Từ Như Ý lắc đầu, “Chúng ta đi thôi.”
Cô dắt tay Tiêu Vũ Triết, cùng anh đi ra cổng trường. Hai người hoàn toàn xem nhẹ Cao Húc đang nằm dưới đất.
Trở về nhà, nhìn trời đã muộn, Từ Như Ý đề nghị: “Nếu không hôm nay tớ nấu mì sợi cho cậu ăn nhé! Hương vị sẽ không kém đâu nha!”
Tiêu Vũ Triết đương nhiên tin tưởng.
Anh cũng không biết tay một cô gái được nuông chiều từ bé, có thể làm ra đồ ăn mỹ vị trên thế giới này.
Chỉ là, mỗi ngày cô luôn một mình ở phòng bếp bận rộn, Tiêu Vũ Triết vẫn cảm thấy không ổn.
Đặc biệt cặp tay trắng nõn tinh tế kia của cô, nó căn bản không nên thuộc về nơi phòng bếp như vậy.
“Tôi giúp cậu.” Tiêu Vũ Triết nhàn nhạt mở miệng.
Từ Như Ý nghiêng đầu nhìn anh. Trên mặt nam sinh bình tĩnh không có một tia gợn sóng, nhưng mà lại làm cô cảm nhận được ấm áp.
Cô không từ chối, hai người cùng nhau động thủ sẽ càng dễ dàng tăng cảm tình.
“Được.”
Từ tủ lạnh lấy ra trứng gà, cà chua và một ít lá cải. Tiêu Vũ Triết chủ động rửa rau, đánh trứng.
Từ Như Ý nấu nước trước, sau đó xào cà chua anh đã cắt xong với trứng đã đánh. Sau khi nấu chín mì sợi, tưới ở mặt trên.
Hai chén trứng chiên cà chua thơm ngào ngạt ra lò.
“Đây là chén mì đầu tiên tớ và Tiêu Vũ Triết cùng nhau làm, hương vị thật sự khác biệt!” Từ Như Ý ngửi, cô tươi cười như hoa.
Nếm một miếng, Từ Như Ý vui sướиɠ: “Ăn ngon thật!”
Tiêu Vũ Triết lòng có chút cảm động. Anh chẳng qua hợp lực cùng cô làm một chén mì, thế mà khiến cho cô thỏa mãn như vậy.
Nhưng mà, đối với anh mà nói nó cũng đặc biệt. So với ngày thường ăn càng thơm.
Ăn cơm xong, hai người theo lẽ thường làm bài tập.
Nhờ Tiêu Vũ Triết “phụ đạo”, cô hoàn thành rất nhanh.
Thấy thời gian còn sớm, bọn họ đi ra ngoài tản bộ.
Phía sau biệt thự Tiêu gia là một mảnh mặt cỏ, bởi vì Tiêu phụ Tiêu mẫu bận đến không thấy bóng người, mọi vấn đề đều do quản gia xử lý, nhà này cũng đơn giản thật sự. Ngoài mấy cái cây, toàn bộ hậu viện thoạt nhìn rất trống trải.
Từ Như Ý bước đi nhẹ nhàng, cô tưởng tượng: “A…… Nếu nơi này có cái xích đu thì tuyệt rồi.”
Cô chỉ cách đó không xa, lại nói: “Bên kia đặt một cái bếp nướng BBQ, khi mùa xuân và mùa thu có thể ở chỗ này nấu cơm dã ngoại.”
Tiêu Vũ Triết đi theo bên người cô không lên tiếng.
Nhìn thân hình thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, khuôn mặt cười nhạt, chỉ cảm thấy hôm nay có ý nghĩa hơn trước kia.
Anh lần đầu tiên biết, thêm một người xuất hiện trong đời cũng không phải chuyện xấu.
Từ Như Ý cong khóe môi, cười tủm tỉm tiếp tục tưởng tượng, “Ừm…… Bên kia còn muốn xây thêm một cái nhà cho chó, chúng ta nuôi mấy con chó chăn cừu Scotland!”
14/12/2019