Edit:Ochibi
Hắn cho rằng trải bậc thang, Từ Như Ý ít nhất sẽ bước xuống? Tại sao không phải là những chuyện quen thuộc như vậy?
Từ Như Ý luôn để hắn lên đầu, ngày thường cô sợ hắn giận sẽ không để ý tới mình, luôn dạ vâng đàng hoàng. Bình thường cô sẽ nói, “không vất vả”, “không sao cả”, “không hẳn” hay đại loại vậy chứ?
Trả lời kiểu này, Tằng Vân Lượng nên tức điên nổi trận lôi đình.
Nhưng vì Như Ý hiện mặc quần áo xa xỉ, mặt trang điểm diễm lệ, móng tay chăm sóc xinh đẹp, nhất cử nhất động so với những phu nhân cao quý hắn từng chứng kiến còn muốn ung dung hoa quý hơn.
Tựa như trân phẩm quý báu nhất. Ai nỡ lòng phá hư?
Đàn ông một khi sinh ra hứng thú, dù khó hầu hạ hắn cũng cảm thấy đó là vinh hạnh của bản thân. Ngược lại vì có thể lấy lòng mĩ nhân mà hắn âm thầm nhảy nhót.
Tằng Vân Lượng nghĩ cô oán trách hắn vì nhiều năm như vậy không chăm lo gia đình, giọng điệu hắn mang theo lấy lòng, “Còn không phải vì gia đình này sao? Như Ý, em đừng giận anh.”
Xem ra vợ hắn có rất nhiều oán giận hắn, nhưng hắn không để ý. Vợ là của mình, giải quyết bên ngoài trước rồi hẵng tính.
“Làm sao chứ? Anh đâu làm chuyện gì có lỗi với em, sao em lại giận?”
“Đương nhiên không có!” Tằng Vân Lượng nhanh chóng cho cô thấy.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, Độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 50, đối với Mã Oánh là 60, không ngừng cố gắng nha! 】
Ngày hôm sau, hắn đến nơi của Mã Oánh.
Vừa vào cửa, Mã Oánh liền nhào đến hắn, vẻ mặt vui mừng, “Lão công ~~~ anh phải làm ba ba!”
Đầu óc Tằng Vân Lượng “bùm” nổ tung. Không tin được hỏi: “Thật sự sao? Em không gạt anh?”
“Đương nhiên rồi! Đây là giấy chẩn đoán của bệnh viện, em đã mang thai hơn một tháng!” Mã Oánh hưng phấn nói. Thế này thì, gười đàn ông này cô ta chắc chắn nắm chặt trong tay!
Tằng Vân Lượng vui vẻ một tí, lập tức chán nản. Đây vốn tin tức tốt, nhưng tới đã quá muộn!
Lúc hắn muốn ly hôn, vợ hắn trở nên ưu nhã xinh đẹp, khí chất cao quý; lúc hắn không muốn ly hôn nữa, tình nhân báo cho hắn, hắn sắp làm ba.
“Anh sao vậy? Lão công, anh không vui sao?”
“Oánh Oánh, anh đang đối mặt với khảo hạch, đây không phải là thời điểm đứa nhỏ này nên tới!”
“Cái gì?” Mã Oánh mở to hai mắt, lui về sau hai bước, “Lão công, anh có ý gì?”
“Oánh Oánh, đừng kích động, đừng dọa bảo bảo!”
“Anh còn biết quan tâm bảo bảo? Em còn tưởng anh muốn gϊếŧ con!”
Tằng Vân Lượng không có biện pháp, “Oánh Oánh, nó là con anh, sao anh lại muốn gϊếŧ nó? Chỉ là hiện tại không thể cho hai người danh phận, chờ đến lúc anh nhận được chức tổng giám đốc hẵng nói.”
Mã Oánh bảo vệ bụng, vẻ mặt cảnh giác: “Lão công, em mọi thứ đều nghe anh, nhưng anh không thể gạt em. Bảo bảo chính là mệnh của em!”
“Oánh Oánh, anh cũng chỉ có một đứa con này, tuyệt đối sẽ không tổn thương nó.”
Được hắn hứa hẹn, Mã Oánh cuối cùng cũng yên lòng.
Tằng Vân Lượng ở với Từ Như Ý mười năm vẫn không có con, sao hắn có thể bỏ sinh mệnh nhỏ này? Đứa nhỏ này tới quá đúng lúc!
Chỉ cần cô sinh con ra, có thể dùng nó để ép ly hôn. Đến lúc đó, cô sẽ không phải chịu ai xem thường!
Tằng Vân Lượng nằm ở trên giường, tâm tư mơ hồ. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nhân sinh khó lựa chọn như thế!
Từ Như Ý là cô gái hắn đã từ bỏ, đột nhiên trở nên tự tin mỹ lệ, được thăng chức mới. Cô một lòng yêu mình, không chứa một tia tạp chất. Cô gái như vậy, thật sự khó cưỡng lại.
4/11/2019