Edit: Ochibi
Tô Vân Hải nháy mắt đựng đầy tức giận!
Lần đầu tiên, có người dám dùng ngữ khí cùng thái độ như vậy nói chuyện với hắn!
Nữ nhân đối với hắn, trước giờ chỉ vẫy tay sẽ tự động tới, phất tay sẽ biết điều mà đi, không có ai hắn để vào mắt. Vì cái gì, cô cố tình trào phúng, khinh thường làm hắn tức giận như thế!
Tô Vân Hải đánh giá cô.
Cô gái này, không phải yêu hắn đến nỗi không thể kềm chế sao? Vì sao có cảm giác trong một đêm, lại biến đổi thành người khác rồi? Cô muốn chơi hoa chiêu ư? Lùi xuống để tiến lên?
"Từ Như Ý, tôi khuyên cô không cần dùng thủ đoạn quá mức, nếu không tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại!"
"Bổn tiểu thư còn khinh thường việc dùng thủ đoạn với anh."
"Cô cho rằng tình cảnh hiện tại của cô rất tốt sao?" Tô Vân Hải cười lạnh.
"Không có chỗ nào tốt. Nhưng tôi lấy lòng anh thì lập tức có thể thay đổi hiện trạng chăng?" Từ Như Ý không hề nhút nhát nhìn thẳng hắn.
"Tôi trước giờ nhìn không ra, lá gan cô không nhỏ."
"Nhận được khích lệ, quả thật vinh hạnh." Từ Như Ý cố ý nở một nụ cười xinh đẹp.
Cô nói mây gió điềm nhiên, làm Tô Vân Hải buồn bực không thôi.
Chưa từng có người dám ở trước mặt hắn làm càn thế này! Lý do gì, cô gái này không sợ hắn? Không lo lắng sẽ thật sự chọc giận hắn sao?
"Từ Như Ý, cô cho rằng tôi không dám động đến cô ư?"
Từ Như Ý không sao cả cười, "Xin lỗi, tôi nào có tự tin như ngài Tô đại thiếu gia đây. Ngài là người trong nghề, có trăm loại phương pháp làm tôi không ngóc đầu dậy được. Mà tôi, thì không thể nề hà."
Cô vừa sợ vừa không sợ không thay đổi được sự thật. Người nam nhân này lúc âu yếm Liễu Lan Nhân tính tình cổ quái, thay đổi thất thường, càng không nói tới trong mắt hắn cô thấp bé như bụi đất.
Cô yếu thế, sau đó thì sao? Hắn sẽ buông tha cô sao?
Không, dĩ nhiên không. Tô Vân Hải tuổi còn trẻ mà có thể quản lý toàn bộ công ty gia tộc, nếu không có thủ đoạn lôi đình, tâm địa hung ác sẽ không có khả năng làm được.
Cô yếu thế, sẽ chỉ làm hắn ta càng thêm khinh bỉ, cho rằng hành vi trước giờ của cô đều là muốn lấy lòng hắn. Cho nên cô sẽ không yếu thế.
Trong mắt Tô Vân Hải cuồn cuộn mạch nước ngầm, duỗi tay thô bạo bắt lấy cánh tay cô. Mặt khác kéo cà vạt mình ra, hắn thịnh nộ không thôi, "Thật tốt, Từ Như Ý, cô đã hoàn toàn chọc giận tôi!"
Hắn đem Từ Như Ý áp chế dưới thân, động thủ cởϊ qυầи áo cô.
"Coi như tôi bị chó cắn một ngụm đi." Từ Như Ý mắt lạnh nhìn hắn. Cô phản kháng không được, vậy đơn giản nên tiết kiệm một chút thể lực.
"Cô nói tôi là chó?"
"Anh còn không bằng chó......"
Tô Vân Hải lần đầu gặp được người không phục mình, lại còn là con gái. Cánh tay hắn uốn lượn dùng sức, gắt gao để ở trước ngực cô.
"Từ Như Ý, tôi cho cô thêm một cơ hội......"
"Sau đó thì sao? Tôi nên quỳ xuống tới cảm tạ ngài ban ân?"
"Cô trăm phương ngàn kế không phải là muốn như vậy sao?"
"Ngài chỗ nào nhìn thấy đôi mắt tôi có tật xấu? Nam nhân như anh, bổn tiểu thư khinh thường."
Tô Vân Hải không nói chuyện nữa, hắn cởi cúc áo trên áo Từ Như Ý, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.
Bên trong xe hơi tối, cô gái mới mười tám tuổi, làn da mỏng manh vô cùng mịn màng. Bên trong làn da trắng nõn lộ ra nhàn nhạt phấn, nếu vào đông sẽ giống với ánh mặt trời tuyết.
Đôi chân thon dài bị hắn gắt gao đè ở dưới thân, eo mảnh khảnh, mềm mại, cơ hồ thân thể không thể tưởng tượng ra, khiến hô hấp Tô Vân Hải tăng thêm.
Hắn từ đơn thuần muốn trừng phạt cô, khi thấy bộ dáng xin tha của cô, đổi thành muốn khi dễ cô, đoạt lấy cô, làm cô thuộc về mình.
Từ Như Ý nhắm hai mắt, nhưng vẫn chú ý biến hóa của hắn.
Cô chính là chờ lúc này, thừa dịp Tô Vân Hải không chú ý, uốn gối dùng sức, hung hăng đá lên.