Nhìn mái tóc dài đến eo kia, Tề Viên Vấn trong khoảng thời gian ngắn quên mất chính mình muốn nói cái gì.
Cũng không trách hắn kinh ngạc như vậy, rốt cuộc mái tóc ấy đẹp quá mức câu người.
Tóc đen mềm mại tự nhiên mà buông xuống, như lụa như gương, từng sợi tóc đen nhánh thanh thuần dài đến eo, giống như bạn gái trong mộng của các nam sinh.
Bởi vì nhìn chằm chằm vào đầu tóc của Diệp Thiên Doanh, đến khi Diệp Thiên Doanh xoay người lại, Tề Viên Vấn thậm chí còn chưa hoàn hồn.
Lúc sau, hắn thoát ra khỏi, cao giọng nói: “Diệp, Diệp Thiên Doanh.”
Tề Viên Vấn tiến lên hai bước, đem quà tặng để lên bàn, cuối cùng cũng lấy lại được bộ dáng nam sinh.
“ Tôi hôm nay mang theo bánh kem phô mai, cậu hôm nay thế nào? Đã ba ngày chưa có tin tức, tôi liền lại đây nhìn xem.”
Dù đang thăm hỏi Diệp Thiên Doanh, nhưng ánh mắt Tề Viên Vấn nhịn không được mà vẫn luôn hướng lên mặt Diệp Thiên Doanh
Tuy rằng Diệp Thiên Doanh trên mặt quấn lấy băng vải, nhưng hắn vẫn là nhịn không được nhớ lại lúc cô tháo băng xuống —— Diệp Thiên Doanh hủy dung đến đặc biệt nghiêm trọng, hắn ngày trước thấy qua gương mặt kia một cái, kết quả về nhà về sau buồn nôn đến độ không thể ăn được.
Gương mặt Diệp Thiên Doanh bị hủy nghiêm trọng như vậy, sao có thể xứng với bộ tóc này?
Nghĩ đến đây, Tề Viên Vấn khóe miệng hơi nhếch lên, tỏ vẻ coi thường.
Ánh mắt vừa ly khai khỏi bóng dáng Diệp Thiên Doanh, hắn liền suy nghĩ cẩn thận. Lần đầu tiên hắn tới thăm hỏi Diệp Thiên Doanh, cô chỉ còn một cái đầu trọc, không đạo lý nào hiện tại tóc là có thể dài lên như vậy.
Là bộ tóc giả đi, thoạt nhìn thật cao cấp a, để ở nàng trên đầu thật là đáng tiếc.
Nghĩ đến đây, Tề Viên Vấn nhịn không được nhìn châm chọc về phía đỉnh đầu Diệp Thiên Doanh: Hắn cùng Diệp Thiên Doanh đều biết, dung mạo dưới đống băng gạc đã biến thành cái hình dạng gì. Nếu mọi người đều biết cái gương mặt kia đã xấu xí kinh khủng cỡ nào, cho dù Diệp Thiên Doanh cố ý trang điểm lên, là tưởng có thể giấu diếm được ai?
Diệp Thiên Doanh không học vấn không nghề nghiệp, nói vậy không biết “Bịt tai trộm chuông”, “Giấu đầu lòi đuôi” này tám chữ nên viết như thế nào đi.
Nếu không phải Ngữ Vi đồng tình Diệp Thiên Doanh, chính mình lại xem đại tiểu thư ngày xưa hô mưa gọi gió thật sự đáng thương, hắn lúc trước cũng sẽ không đầu óc nóng lên, liền nhận lời tỏ tình của Diệp Thiên Doanh.
Ai biết Diệp Thiên Doanh thế nhưng là một con thiểm cẩu, cứ luôn dính vào hắn buông không được.
Có mấy lần hắn ở ngoài cửa nghe được đại tiểu thư bắt đầu nổi nóng, gào khóc khóc rống, bên người ít nhất bảy tám người vây quanh dỗ dành cô, thấy thế nào đều là một thiên kim bị chiều hư, đúng là bộ dáng Tề Viên Vấn ghét nhất.
Hắn thần thái biểu tình tất cả đều thu ở đáy mắt Diệp Thiên Doanh. Từ lúc Tề Viên Vấn đi vào phòng, Diệp Thiên Doanh liền vẫn luôn không lên tiếng mà quan sát đến hắn.
Hệ thống học tập quan tâm đến tâm lí của cô, liền chủ động hỏi: “Ký chủ, ngài hiện tại có khỏe không?”
“ Tôi rất tốt.” Diệp Thiên Doanh ở trong lòng trả lời nói: “ Tôi chỉ là đang nghĩ.... Nam sinh này tên là gì?”
Hệ thống: “……”
Diệp Thiên Doanh không cùng hệ thống nói giỡn.
Cô xem kỹ nam sinh trước mắt này, phát hiện chính mình tuy rằng vẫn chưa quên người khiến mình tổn thương, nhưng tên của hắn lại không nhớ rõ.
Tề Viên Vấn không thể ngay từ lần đầu liền nói “Trên mặt chảy mủ tàn phế” hắn trước giờ không dám bắt nạt cô, lúc Diệp Thiên Doanh nghe được, hắn nhất định đã oán giận cô rất lâu, lúc này hắn mới vũ nhục Diệp Thiên Doanh mà mặt không biến sắc.
Khi cô còn thích hắn, Tề Viên Vấn luôn dùng ánh mắt khinh thường mà đối diện với Diệp Thiên Doanh. Mười lăm tuổi Diệp Thiên Doanh không phát hiện được, nhưng đến 25 tuổi Diệp Thiên Doanh lại nhìn đến rõ ràng.
Cô lúc ấy là thích người này vì cái gì?
Lớn lên dáng người đẹp, cao, liền trực tiếp được bầu thành giáo thảo, ở trong trường học có rất nhiều nữ sinh đều thích hắn, chỉ là tính cách hắn rất cao ngạo, không quá gần nữ sinh.
Nhưng tựa hồ đúng là bởi vì như vậy, cho nên rất nhiều nữ sinh bởi vậy càng thích hắn.
Hắn học tập cũng tương đương không tồi, hàng năm chiếm một thứ hạng khá cao, hơn nữa gia đình điều kiện cũng tốt, bởi vì hắn ở trường rất hào phóng, ở trong đám nam sinh của trường danh tiếng quả thực lấp lánh tỏa sáng. Chủ nhiệm lớp luôn xem hắn là bảo bối, ngày thường khen hắn không dứt miệng.
Lớn lên soái, năng lực hảo, hơn nữa gia thế xuất chúng, chỉ có ba điểm này cũng đủ hắn trổ hết tài năng trong xã hội, trở thành một viên minh châu lóng lánh. Vì thế ở trường học, liền càng là làm người mê muội.
Cho nên các nữ sinh điên cuồng mà theo đuổi hắn, Diệp Thiên Doanh cũng không ngoại lệ —— kỳ thật xong việc quay đầu lại ngẫm lại, cô thích kỳ thật không phải là Tề Viên Vấn, mà chỉ là lâm vào cái loại không khí cuồng nhiệt.
Nếu đổi là một nam sinh khác, Diệp Thiên Doanh có lẽ sẽ thích.
Tề Viên Vấn đối với cô, cùng lắm chỉ là một công cụ không hơn không kém.
Công cụ Tề Viên Vấn không có phát hiện tâm lý Diệp Thiên Doanh, hắn liền đem bánh kem ở túi xách trực tiếp để trước mặt Diệp Thiên Doanh, còn hắn ngồi tựa một bên như đại gia.
“Ăn đi, cậu ăn xong thì tôi đi.”
Diệp Thiên Doanh: “……”
Cô lại liếc mắt nhìn Tề Viên Vấn một cái, phát hiện người này chẳng những cố ý ở trong phòng ngồi xa Diệp Thiên Doanh, hơn nữa thế nhưng còn ôm ngực, giống như phát hiện tầm mắt của cô liền cảnh giác mà nhìn lại lại đây, thoạt nhìn thế nhưng rất giống là sợ Diệp Thiên Doanh ăn thịt hắn.
Hệ thống: “Phốc, ký chủ ngài có phải hay không thiếu tiền hắn?”
Trường hợp này cũng quá buồn cười, bản thân hắn nếu đem ra chấm điểm thì chỉ bằng đúng hạt đỗ đen trên lốp xe Mẹc thôi, làm như cao quý lắm ý.
Vấn đề là, cái tên “Hạt đỗ đen trên lốp xe Mẹc” kia cao to, thân cao 1 mét 8, đồng thời là thành viên đội bóng rổ.
Mà “ Ác nhân làm hại trai nhà lành” kia ăn ổn ngồi trên xe lăn, dáng người tinh tế, vũ khí trước mặt duy nhất có thể gây sát thương, là cái bánh kem trước mặt.
Diệp Thiên Doanh mặt không biểu tình mà nhìn hộp bánh kem dưới mí mắt: “Không biết, hắn có thể là có bệnh.”
Diệp Thiên Doanh lúc chưa có có hủy dung luôn theo đuổi Tề Viên Vấn, khi đó cô dễ rung động, chỉ cần dịu dàng một tí liền thích người ta.
Tề Viên Vấn trước sau chưa từng thật tâm đồng ý, ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng bên trong lại chỉ làm cho có lệ.
Nhưng khi Diệp Thiên Doanh gặp tai nạn, tin tức cô may mắn còn tồn tại bị truyền ra, là Tề Viên Vấn chủ động tìm được cô, nói hy vọng có thể cùng cô ở bên nhau.
Những lời này đó đều là chính hắn một chữ một chữ chính miệng nói ra, lúc hắn thấy mặt Diệp Thiên Doanh, cũng chưa từng có người nào ấn đầu buộc hắn.
Hắn rõ ràng chỉ là giả ý, có lẽ chỉ là nhất thời xúc động cùng thương hại, nhưng Diệp Thiên Doanh lại cho là thật.
Đối với Diệp Thiên Doanh lúc đó, ở toàn bộ thời gian trị liệu u ám đó, chỉ có tin tức của hắn khiến cô mới vui nổi.
Câu nói của hắn, chính là cọng cây cứu mạng mà cô có thể nắm lấy.
Nhưng là kết quả là, lại là cọng cây kia đem Diệp Thiên Doanh đẩy mạnh vực sâu.
Diệp Thiên Doanh tiện tay đem bánh kem đẩy xa, nhìn Tề Viên Vấn ngồi một góc, cô ý bảo hắn đến gần một chút.
Tề Viên Vấn vẻ mặt không kiên nhẫn mà đi tới, hắn tùy tiện mà đứng trước mặt Diệp Thiên Doanh, trên cao nhìn xuống mà nhìn cô.
Diệp Thiên Doanh kiên nhẫn mà bàn tay ép xuống, phía dưới thủ thế.
“ Cúi xuống dưới một chút.”
Tề Viên Vấn biểu tình có phần bài xích, mắt đẹp vì thế mà có phần cứng đờ.
Hắn tưởng: Gặp quỷ…… Cô không phải tính toán muốn hắn làm cô chứ, cô xấu như vậy, hắn nên như thế nào mới có thể đem đến đi miệng a.
Nhưng mà mắt phượng câu người của Diệp Thiên Doanh, cho dù cách băng vải, cũng mang theo khí thế làm người theo bản năng kinh sợ. Bị cặp con ngươi lãnh đạm ở trên mặt nhàn nhạt đảo qua, Tề Viên Vấn theo bản năng mà không tình nguyện cúi xuống.
Hắn nhìn chằm chằm băng gạc trên mặt Diệp Thiên Doanh, trong lòng nháy mắt xuất hiện ra vài phần ác ý. Lúc cúi xuống hạ tầm mắt, hắn cũng lén lút bắt tay duỗi tới sau đầu Diệp Thiên Doanh, bắt được tóc cô.
Đại tiểu thư cố ý mang lên tóc giả còn không phải là muốn cho hắn xem sao? Hắn cố tình muốn yêu cầu hôn môi Diệp Thiên Doanh, lúc ấy một phen kéo xuống tóc giả của cô, xem cô còn có muốn gặp người không, lại dám ra cái loại thỉnh cầu vô sỉ!
Tề Viên Vấn vừa nghĩ, hơi nhếch miệng lên, trên mặt toàn đắc ý.
Giây tiếp theo, một bàn tay lướt qua mặt hắn, một tiếng giòn tan vang trên mặt hắn.
Kia âm thanh thanh thúy vang vọng bên màng tai Tề Viên Vấn, hắn nhận thấy được trên mặt nóng rát đau nhức, không thể tin mà quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Doanh.
“Buông tay.” Diệp Thiên Doanh cằm khẽ nhếch, mệnh lệnh ngắn gọn mà nói.
Tề Viên Vấn bị một bạt tai đánh vào mặt, tay vô thức buông lỏng đầu tóc Diệp Thiên Doanh.
“ Cậu!” hắn một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nhưng mà vẫn không thể tin được thế nhưng là Diệp Thiên Doanh hướng vào mặt mình tát một cái, thanh âm Tề Viên Vấn đều bị khϊếp sợ bao trùm: “ Cậu như thế nào đột nhiên đánh người……”
“Bởi vì cậu hạ tiện.” Diệp Thiên Doanh cười lạnh một tiếng: “Đánh cậu liền đánh cậu, chẳng lẽ còn muốn chọn ngày lành tháng tốt sao?”
Vừa nãy hắn duỗi tay nắm lấy tóc của cô, trong lòng bàn tính cái gì đều hiện hết trên mặt, thật cho rằng Diệp Thiên Doanh phát giác không được sao.
Bởi vì Diệp Thiên Doanh xảy ra chuyện, cho nên hắn nhanh chóng mà tìm tới Diệp Thiên Doanh yêu cầu chia tay, bởi vì bực bội cùng chán ghét, cho nên hắn không kiêng nể mà muốn tổn thương Thiên Doanh.
Hắn cho rằng hắn đang bố thí Diệp Thiên Doanh sao? Kỳ thật chỉ cảm động bản thân hắn thôi.
Diệp Thiên Doanh tình huống không tốt, hắn lại lật mặt nhanh như vậy nói chia tay, trước mặt người khác biểu hiện ra đối với Diệp Thiên Doanh cực độ khinh thường, mà lại coi chính mình là thánh nhân, hắn vì thế mà không có chút hổ thẹn nào.
Quyết định của chính mình đến cả dũng khí nói ra đều không có, này không phải hạ tiện lại là cái gì?
Hệ thống học tập cơ hồ xem ngây người, ký chủ của nó nói một là một hai là hai, thật là soái quá đi.
“Ký chủ, ngài trực tiếp động thủ a.”
“Ân.” Diệp Thiên Doanh ở trong lòng nhàn nhạt mà lên tiếng: “Ta muốn học tập.”
Học tập hệ thống không hiểu, tự nhiên vị ký chủ ngang bướng này lại có hứng học tập, thật kỳ lạ a.
“Não tàn nên tiếp thu mấy đòn vật lý ở mặt. Cho nên ta muốn học vật lý.”
Hệ thống: “……” Ký chủ của nó không phải muốn học vật lý, mà là học cách tát vào mặt cặn bã.
Tề Viên Vấn gương mặt dần dần đỏ lên, hai tay nắm chặt thành quyền, đối với Diệp Thiên Doanh trợn mắt giận.
“Ngươi!”
Nhưng mà còn không đợi hắn phát hỏa, liền nghe thấy thiếu nữ đối diện nhàn nhạt mà nói một câu.
“Được rồi, lý do cậu bị đánh thì trong lòng cậu rõ nhất. Chúng ta chia tay đi.”
“…… Cái gì?”
Tề Viên Vấn trong khoảng thời gian ngắn hoài nghi lỗ tai chính mình.
Hắn vừa mới nghe được thanh âm là thật sao? Không phải lỗ tai hắn bị lãng, bằng không như thế nào sẽ nghe được thiểm cẩu Diệp Thiên Doanh nói lời chia tay.
Rõ ràng là kết quả hắn muốn có nhất, nhưng không biết vì cái gì, Tề Viên Vấn trong lòng cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Đáng ra là hắn đá người khác sao, như thế nào hiện tại biến thành Diệp Thiên Doanh chủ động bỏ hắn a?!
Tề Viên Vấn mới vừa ăn một bạt tai, vừa mới phát hỏa, liền bị Diệp Thiên Doanh đá một phát. Cái này làm cho hắn hơi thở không đều, trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
Ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, Tề Viên Vấn lẩm bẩm nói: “ Được, rất tốt. Đây là chính cậu nói chia tay. Diệp Thiên Doanh cậu đừng hối hận.”
Hắn lảo đảo đứng dậy, nhìn Diệp Thiên Doanh, hiện tại dáng vẻ này của cô, còn có người nào có thể nhìn trúng cô!
“ Con bé không hối hận, cậu nam sinh này hiện tại có thể đi ra ngoài.”
Một giọng nam lãnh đạm đột nhiên từ sau lưng Tề Viên Vấn vang lên, bởi vì người này xuất hiện đột ngột không kịp phòng ngừa, nhất thời dọa Tề Viên Vấn nhảy dựng.
Diệp Thiên Doanh tầm mắt liếc qua Tề Viên Vấn, dừng vị khách trước cửa phòng.
“ Anh cả.”
Tề Viên Vấn nghe thấy cái này xưng hô liền vội vàng xoay người.
Tuy rằng đoán được người này hẳn là sẽ không quản chuyện này, nhưng học sinh yêu sớm bị phụ huynh phát hiện, khó tránh khỏi chột dạ.
Diệp Điều đi đến Diệp Thiên Doanh bên người, ánh mắt bất động dừng ở trên người Tề Viên Vấn.
Hắn quàng tay qua vai Diệp Thiên Doanh, thoáng cúi đầu, trên cao nhìn xuống mà nhìn Tề Viên Vấn. Nam nhân thành thục mang khí thế tinh anh, không nói không cười, liền mang đến một loại cảm giác áp bức người khác.
“ Nam sinh bị Diệp muội đá như thế nào còn ở nơi này, còn muốn quấy rầy em gái tôi sao?”
Tề Viên Vấn nghẹn một chút, cảm giác Diệp gia đều là cá mè một lứa, từ anh cả Diệp Thiên Doanh đến cô, không một ai nói đạo lý.
Đều không đề cập tới bộ dáng như quỷ của Diệp Thiên Doanh, ai lại ngu đi quấy rầy cô. Nói hắn đi quấy rầy cô, vậy năm dấu tay trên mặt hắn là của ai, cũng không biết là hắn quấy rầy hay là cô quấy rầy.
Tề Viên Vấn vừa định há mồm định thả ra một câu tàn nhẫn, liền phát hiện nam nhân này căn bản không cho hắn cơ hội.
Diệp Điều sải bước mà đi đến cái điện thoại trong phòng, ngón tay thon dài ở điện thoại bấm vài cái, không đến hai giây liền hiện ra một dãy số.
“ Phòng bảo an? Điều hai bảo an đi lên, tiểu thư nơi này có người tới quấy rối.”
“ Hai người các ngươi ……”
Diệp Điều đối Tề Viên Vấn nhẹ nhàng vừa nhấc cằm, cằm giơ lên độ cung thế nhưng cùng lúc Diệp Thiên Doanh mệnh lệnh Tề Viên Vấn buông tay, có chỗ tương tự.
“ Cậu có thể rời đi, hoặc có người ép cậu rời đi.”
Nếu bảo an trực tiếp đem hắn áp đi ra ngoài, mặt mũi Tề Viên Vấn nhất định sẽ mất sạch.
“…… Diệp Thiên Doanh, cậu ngàn vạn đừng trở về cầu xin tôi.” Tề Viên Vấn để hả giận tựa mà ném xuống những lời này, sải bước mà rời khỏi phòng.
Diệp Điều kéo một cái ghế đẩu về phía mình, ngồi xuống bên Diệp Thiên Doanh, nam nhân cao lớn cuộn chân dài, thế nhưng so với thiếu nữ gầy yếu trên xe lăn còn muốn thấp hơn nửa cái đầu.
Từ Diệp Thiên Doanh bị hãm hại ở trên máy bay, hắn liền trước sau đều ngồi kiểu ghế này, để tránh Diệp Thiên Doanh ngẩng đầu xem, nhớ đến vết thương ở chân.
“ Doanh Nhi có buồn hay không? Để anh trai tìm người khác tới bồi em, được không?”
Lúc nãy nhìn thấy, Diệp Thiên Doanh khẳng định là buồn đến khổ sở, lại bị vừa mới nam sinh kia chọc cho tức giận, nhất định không để cô làm chuyện dại dột.
Em gái hắn thiệt ôn nhu a, lại hiểu chuyện như vậy, xảy ra chuyện về sau thậm chí còn trái lại an ủi bọn họ.
Tính tình Doanh Nhi tốt như vậy lại bị chọc cho tức giận, có thể thấy được cái kia nam sinh kia không phải hạng tốt lành gì.
Nếu không phải xem hắn vẫn là học sinh, Diệp Điều hôm nay tuyệt không sẽ cho hắn lưu mặt mũi.
Diệp Thiên Doanh: “Không cần đâu anh cả, em hiện tại chỉ nghĩ……”
Diệp Điều: “ Nghĩ muốn cái gì? Anh cả sẽ giúp em!”
“ Em muốn học tập. Anh, anh tìm cho em sách giáo khoa cùng gia sư đi?”
“ À, học tập a, kia không thành vấn đề. ”
“ Ủa, em muốn học tập sao?”
*Tề Viên Vấn không phải nam chính đâu nha mn*