Đến nơi quả thật buổi tiệc vô cùng sang trọng người được mời điều là những doanh nhân thành đạt có chỗ đứng trong xã hội thượng lưu khiến Quân Dao vô cùng choáng ngợp bọn họ chỉ dùng các thương vụ để nói chuyện với nhau, còn những người phụ nữ không ngừng khoe những món đồ hiệu của mình, nơi đây khiến cho Quân Dao vô cùng ngạt thở đến khó tả, căn bếp cô vẫn hay thường cọ rửa chén đĩa có thể còn dễ chịu hơn nơi đầy rẩy sự giả tạo này.
Ngọc Triệu đương nhiên không thể nào thiếu trong buổi tiệc cô ta đang ngồi để đợi Trạch Hạo đến khi nhìn thấy Quân Dao đi bên cạnh hắn trong lòng cô ta bỗng trở nên đố kỵ, cô ta ngang ngược đi đến đẩy Quân Dao ra rồi khoác tay Trạch Hạo.
" Anh Hạo em đã đợi anh từ nảy đến giờ."
Trạch Hạo liền gỡ tay cô ta ra từ chối.
" Xin lỗi tôi đã có người đi cùng rồi."
Quân Dao không nói gì cô chỉ đứng đó nhìn hai người họ cô chỉ là con rối mặc cho hắn điều khiển mình, Trạch Đông đã luôn dõi mắt nhìn theo Quân Dao, anh ta không thể nào thoát ra được trước vẻ đẹp u buồn đó, Trạch Hạo kéo Quân Dao về phía mình rồi tiếp tục đi vào bên trong, ba mẹ của hắn chỉ xem cô là người vô hình không quan tâm đến chỉ đến hỏi Trạch Hạo về những vấn đề liên quan đến công ty, suốt cả buổi tiệc Quân Dao chỉ đứng yên một chỗ đợi đến khi Trạch Hạo giao lưu xong thì đi theo hắn đến nơi khác, Ngọc Triệu vô cùng ngứa mắt với Quân Dao cô ta đang nghĩ cách cắt đuôi cô. Ngọc Triệu đi đến cùng đám tiểu thư khác nói với Trạch Hạo.
" Anh làm gì cứ giữ cô ấy bên mình vậy hãy để cô ấy đi cùng tụi em đã là tiệc thì phải vui chơi chứ."
Quân Dao thừa biết cô ta không hề có ý tốt với mình nhưng không đi cùng cô ta chắc chắn cô sẽ không được yên, Trạch Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
" Cô đi cùng bọn họ đi."
Quân Dao liếc nhìn hắn một cái cô cũng đành đi theo Ngọc Triệu cô ta nhìn Quân Dao liền cười đắc ý, tiếng nhạc du dương vang lên mọi người hoà vào làn nhạc để khiêu vũ, Quân Dao bị Ngọc Triệu kéo đi ra ngoài hồ bơi cô ta và đám tiểu thư nhìn Quân Dao rồi buông những lời khinh miệt.
" Hạng như cô mà cũng có cửa bước chân vào đây sao nếu không có Trạch Hạo đi bên cạnh thì cô cũng chỉ là đồ rác rưởi có biết không hả."
Quân Dao vẫn chọn cách im lặng cô không muốn nhiều lời với đám người này, bọn họ nhìn thấy Quân Dao cứ đứng đó im lặng mà cơn tức giận lại càng tăng lên, Ngọc Triệu đưa tay túm mạnh lấy tóc của Quân Dao cô đau đớn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, đám người kia thì xé rách váy dạ hội của cô lúc này Quân Dao mới hoảng loạn lên tiếng.
" Các người làm gì vậy mau buông tôi ra."
Bọn họ một người tát một người túm tóc cô cứ như vậy mà hành hạ Quân Dao cô chỉ biết yếu ớt bất lực cầu xin. Bỗng nhiên có tiếng bước chân đám người đó mới dừng hành động của mình lại là Trạch Đông anh ta nhanh chóng đi đến nói.
" Các cô đang làm gì cô ấy vậy?"
Ngọc Triệu hóng hách đi lên nói.
" Chỉ là chơi đùa với nhau thôi mà anh không cần can thiệp vào đâu."
Trạch Đông nghe cô ta nói liền phẩn nộ nói.
" Chơi đùa tôi không ngờ tiểu thư như các cô lại có sở thích bệnh hoạn như thế này chuyện này mà đồn ra bên ngoài thì gia đình các cô sẽ để mặt mũi đi đâu."
Đám người Ngọc Triệu lúc này mới chịu rời đi trước khi đi cô ta còn không quên đẩy ngã Quân Dao rơi xuống hồ bơi, cô lại không biết bơi mà vô thức vùng vẫy dưới nước, Trạch Đông thấy tình hình vô cùng nguy cấp anh ta không ngần ngại nhảy xuống hồ bơi để cứu Quân Dao, cô được Trạch Đông cứu lên bờ nhưng chiếc váy đã bị rách Trạch Đông liền cởi bỏ áo khoác ngoài khoác lên người cho Quân Dao trong phút chốc cô bị những hành động của Trạch Đông làm cho cảm động.
Ngọc Triệu làm sao chịu yên phận cô ta kéo Trạch Hạo ra để hắn chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đôi mắt hắn vô cùng lạnh lùng tiến về phía đó, phút chốc Quân Dao cảm thấy sợ hãi cô vội vàng đứng lên Trạch Đông nhìn thấy Trạch Hạo liền lên tiếng giải thích.
" Anh à cô ấy bị ngã xuống hồ bơi mà không biết bơi nên em đã nhảy xuống cứu."
Nhìn thấy chiếc váy dạ hội của Quân Dao rách tơi tả Trạch Hạo hoài nghi hỏi.
" Tại sao váy lại rách?"
Quân Dao liếc nhìn Ngọc Triệu cô ta vội chạy đến giải thích.
" Cô ta không tốt đẹp như anh nghĩ đâu."
Trạch Đông tức giận quát Ngọc Triệu.
" Cô có thôi đi không bản thân mình đã làm gì cô nên biết đừng để tôi nói ra."
Lúc này cô ta mới im lặng, Trạch Hạo lên tiếng cảnh cáo Ngọc Triệu.
" Cô còn làm như vậy nữa thì đừng trách tôi."
Hắn đi đến kéo tay Quân Dao đi nhưng cô vẫn quay lại nhìn Trạch Đông dịu dàng nói.
" Cám ơn anh."
Trạch Hạo nghe cô nói bỗng nhiên đứng lại nói.
" Từ nay về sao đừng đυ.ng vào người phụ nữ của anh, em thừa biết hậu quả khi chọc giận anh sẽ ra sao mà."