Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thần

Chương 27:

Mặt trời mọc lên từ hướng đông, bầu trời không mây, mặt trời không kiêng nể gì mà tản ra những tia nắng. Mặt trời sáng rỡ trên cao làm cho tất cả đều thanh tịnh, bầu trời xanh thẫm mang lại cho mọi người cảm giác ôn hòa. Tuyết trắng phủ kín cả mặt đất, trong tầm mắt của mọi người đều là một mảnh trắng xóa, vô cùng thuần khiết. Nhưng dưới những lớp tuyết thuần khiết này lại bao trùm lên một sự thật dơ bẩn cùng tàn khốc.

Hàn Vũ Thiên đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía phòng, tấm lưng cứng ngắc thẳng tắp, ngũ quan lãnh liệt tựa như băng, màu mắt đen dưới ánh mặt trời lộ ra tia ẩn nhẫn cùng lo lắng, trong lúc vô tình sinh ra cảm giác áp bức mãnh liệt. Hàn Vũ Thiên nghĩ, nếu như Thần Thần không có ra ngoài, thì bây giờ không phải đang ở bên cạnh anh thì cũng là chạy đến phòng đào tạo nhìn qua mấy cây non quý giá kia. Hàn Vũ Thiên nghĩ đến bộ dạng của Thần Thần khi nhìn những cây non kia, khóe miệng Hàn Vũ Thiên không tự chủ nhếch lên thành một vòng cung hoàn hảo nhưng lập tức lại khôi phục như trước. Ba ngày rồi, Thần Thần ra ngoài đã ba ngày rồi, trong ba ngày này, anh không có bất cứ tin tức nào về cậu. Rõ ràng đã nói là nếu thuận lợi thì một ngày là có thể trở về, nhưng là bây giờ là đã qua ba ngày rồi. Anh không thời khắc nào là không lo lắng, thậm chí là anh hối hận vì sao mình lại đáp ứng cho cậu ra ngoài mạo hiểm, mình biết bên ngoài nguy hiểm như vậy vì cái gì còn đáp ứng cậu, vì cái gì không đi cùng cậu, tự trách cùng hối hận gặm lấy lòng anh thật sâu.

"Anh hai..."

"Lại nghe nhằm nữa rồi..."

Nghe được tiếng nói, Hàn Vũ Thiên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không xoay người lại. Mấy ngày nay, mỗi lần nghĩ tới Hàn Vũ Thần, anh đều cho rằng Thần Thần còn đang ở cạnh anh, ngọt ngào gọi anh hai, chỉ là mỗi lần quay lại đều chỉ thấy một mảnh không khí, thất vọng nhiều lần rồi nên anh đã không còn hy vọng xa vời nữa rồi. Nào biết, Hàn Vũ Thiên cảm thấy sau lưng anh truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi tới gần anh, mùi hương quen thuộc lập tức bao trùm thân hình cứng ngắc của anh. Hàn Vũ Thiên không thể nào tin, xoay người, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt tươi cười của người mà anh ngày đêm mong nhớ. Chỉ ba ngày, mà Hàn Vũ Thiên lại cảm giác như là đối phương đã cách xa mình ba thế kỷ. Trước kia anh cứ nghĩ là có thể ở bên cạnh Thần Thần thôi là đã đủ rồi, chỉ là giờ đây anh lại muốn thêm nữa. Anh không thể nào tưởng tượng được rằng nếu như Thần Thần không ở cạnh anh thì anh phải làm cái gì bây giờ??

"Anh hai, em đã trở về! Thực xin lỗi anh, đã làm cho anh lo lắng"

Ôm chặt lấy Hàn Vũ Thiên, Hàn Vũ Thần cảm thấy thật may mắn, cậu thật cảm tạ ông trời để cho cậu còn sống, còn sống để trở về gặp anh hai. Cho tới nay, anh hai đều là động lực để cậu sống, lúc này đây, lại để cho cậu hiểu được, chính cậu đối với anh hai đã là yêu tận xương tủy, yêu anh còn hơn yêu chính mình.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"

Ôm chặt người trong ngực, Hàn Vũ Thiên không khỏi nỉ non một câu. Anh rất sợ đây chỉ là giấc mộng, anh sợ anh vừa buông tay, Thần Thần vẫn chưa trở về, hết thảy chỉ là anh tưởng tượng ra. Trong nhất thời, tất cả các âm thanh xung quanh đều trở nên im lặng, ánh sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ, tinh tế rơi lên thân thể hai người, thật ôn hòa.

"Anh hai..."

"Thần Thần..."

"Anh hai, anh nói..."

"Thần Thần, em nói..."

Không hẹn mà cùng mở miệng, hai người liền nhìn nhau cười, nụ cười kia mang theo hạnh phúc, sáng lạn mà mê người, xinh đẹp và thỏa mãn. Ngồi trên ghế, ôm lấy Hàn Vũ Thần

"Tiểu Thần, nói cho anh hai nghe, lần này đi ra ngoài có bị thương hay không?"

Nếu như anh không chủ động hỏi, chắc chắn rằng Tiểu Thần sẽ không nói ra cho anh biết. Vì giống như anh, cả anh và cậu đều không muốn đối phương vì mình mà lo lắng.

"Anh hai, em không sao, một chút cũng không bị thương"

Im im lặng lặng tựa vào trong ngực Hàn Vũ Thiên, toàn bộ thể xác và tinh thần của Hàn Vũ Thần đều bình tĩnh lại. Chỉ cần trở lại bên người anh hai hoặc là bất cứ nơi nào có anh hai ở đó, cậu đều có thể hoàn toàn thả lỏng chính mình, không cần thời thời khắc khắc khẩn trương hay đề phòng. Tựa vào trong ngực Hàn Vũ Thiên, Hàn Vũ Thần ngẩng đầu nhìn anh

"Anh hai, có thể gặp lại anh thật tốt"

"Tiểu Thần, từ nay về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, anh rất lo lắng"

Hàn Vũ Thiên thương tiếc sờ sờ đầu Hàn Vũ Thần, mà Hàn Vũ Thần thì y như con mèo nhỏ cọ cọ tay Hàn Vũ Thiên. Trên người anh hai đều mang một cỗ hương vị như ánh nắng mặt trời, ngửi mùi hương ấy, lòng của cậu một hồi hoảng hốt mà mỗi tế bào trên người đều đồng loạt tung hô, trái tim hưng phấn nhảy bang bang. Hàn Vũ Thiên chợt dừng một chút, cánh tay đặt trên lưng Hàn Vũ Thần siết chặt thêm một chút.

"Dị năng của em đã muốn cường đại, về sau em đã có thể giúp anh hai rồi, ít nhất là em sẽ không bị tang thi uy hϊếp. Đợi sau này tiêu diệt được hết tang thi rồi, hai người chúng ta sẽ sống bình yên cùng với nhau"

Quyền lực, danh dự, tài phú, sắc đẹp,... những điều này so với anh hai, đều không quan trọng, chỉ cần có anh hai, là cậu đã thỏa mãn.

"Đồ ngốc"

Hàn Vũ Thiên ôm chặt thêm người trong ngực, Tiểu Thần rốt cuộc cũng về bên cạnh anh. Ba ngày đợi mong phảng phất giống như ba năm dài đằng đẳng nhưng khi Tiểu Thần về, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường, không còn cảm giác một ngày dài bằng một năm nữa. Hàn Vũ Thần tựa vào người Hàn Vũ Thiên, bên tai là giọng nói quen thuộc của Hàn Vũ Thiên, hơi thở mập mờ và nóng hổi tiến vào trong tai Hàn Vũ Thần. Tim Hàn Vũ Thần đập như sấm, trên mặt nhất thời đỏ bừng lên, chỉ còn lại đôi mắt trong veo như nước. Cách trêu chọc người này của anh hai làm cậu không còn suy nghĩ được gì nữa. Tâm Hàn Vũ Thiên mừng rỡ, Tiểu Thần chẳng những không kháng cự mà còn bày ra bộ dáng e lệ. Anh nhẹ nhàng kéo Hàn Vũ Thần qua, để cậu ngồi trên chân của anh, hai tay anh ôm eo cậu. Hàn Vũ Thần giãy giãy, nhưng không thoát được, chỉ có thể để mặc anh ai ôm, buồn bực nói

"Anh hai..."

Hàn Vũ Thiên sủng ái mà nhìn thiếu niên trong ngực, lòng không khỏi say mê.

"Tiểu Thần, anh muốn hôn em"

Âm thanh Hàn Vũ Thiên khàn khàn chậm rãi dụ hoặc. Hàn Vũ Thần ngồi trong lòng anh ai, khẩn trương đến nỗi động cũng không dám động, cùng anh hai hôn môi không phải là không có qua nhưng không có lần nào khẩn trương như lần này. Đầu cuối thấp, tóc đen mềm mại tán bên vai, lộ ra vùng cổ trắng nõn mềm nhẵn làm cho Hàn Vũ Thiên không nhịn được mà vuốt ve. Bị ngón tay thon dài của anh hai vuốt ve, Hàn Vũ Thần có chút run rẩy, lại để cho Hàn Vũ Thiên thêm yêu. Hàn Vũ Thiên nâng mặt Hàn Vũ Thần lên, thỏa mãn nhìn thấy gương mặt tràn đầy sắc đỏ của cậu, trong mắt tràn đầy hơi nước.

"Nhắm mắt lại"

Hàn Vũ Thiên tà tà cười, Hàn Vũ Thiên bấm nhẹ một cái trên eo của Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thần lập tức yếu ớt ngã vào trong ngực của Hàn Vũ Thiên. Đôi môi nóng rực của Hàn Vũ Thiên lập tức đặt lên môi Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thần đối với sự xâm nhập của anh không hề chống cự mà trúc trắc đáp lại anh. Hàn Vũ Thiên không muốn dọa cậu sợ nên nụ hôn này không kịch liệt mà là rất ôn nhu nhẹ nhàng. Lưỡi của Hàn Vũ Thiên linh hoạt mà đảo quanh trong khoang miệng mềm mại của Hàn Vũ Thần, lại đảo trên môi của cậu một chốc nữa mới ly khai. Anh mới vừa rời khỏi đôi môi của cậu, cả người cậu liền nhuyễn như nước, buồn bực đem mặt chôn vào trong ngực của Hàn Vũ Thiên không chịu ngẩng lên.

Hàn Vũ Thiên ôm Hàn Vũ Thần đến cái ghế sau bàn, hai tay anh chống hai bên, thân hình cao lớn vây khốn Hàn Vũ Thần. Hàn Vũ Thiên hoàn toàn bao quanh mình, trái tim Hàn Vũ Thần không khỏi kịch liệt nảy lên

"Tiểu Thần, đừng sợ"

Hàn Vũ Thiên ôn nhu an ủi, tay lại không yên bắt đầu cởi từng nút áo của Hàn Vũ Thần. Động tác không hề chậm, không đợi Hàn Vũ Thần kịp phản ứng đã giải khai một nửa nút áo của Hàn Vũ Thần, một đôi tay tiến vào quyến luyến mà vuốt ve cái eo thon gầy mà rắn chắc. Hàn Vũ Thần làm sao chịu được trêu chọc của Hàn Vũ Thiên, anh mới vuốt hai ba cái là cậu đã xụi lơ, ánh mắt mê mang mông lung, hơi thở hỗn loạn xen lẫn vài tiếng nấc không thể kiềm nén được mà bật ra. Thân thể theo bản năng muốn chạy trốn bàn tay nóng như lửa của Hàn Vũ Thiên, lại bị thân thể anh chặn lại, chỉ biết giãy giụa. Phản ứng trẻ con cùng những tiếng ngâm khẽ của cậu thiếu chút nữa làm cho Hàn Vũ Thiên không kiềm chế được. Hàn Vũ Thần nhỏ tiếng kháng nghị

"Anh hai... đừng..."

Hàn Vũ Thiên làm như không nghe thấy, tay của anh từ từ cầm lấy phân thân đang dần ngẩng đầu của cậu

"Tiểu Thần, giao cho anh, đem hết thảy đều giao cho anh"

Âm thanh Hàn Vũ Thiên khàn khàn vang lên. Anh nhu hòa mà vuốt ve phân thân của cậu. Một cỗ cảm giác tê liệt truyền đến não của cậu, Hàn Vũ Thần cảm thấy cảm giác này mãnh liệt tiến đến từ tứ phía thiếu chút nữa đã bị bức phải khóc lên

"Đừng... dừng tay... Ah..."

"Đừng dừng tay có đúng không... Hahaha Tiểu Thần háo sắc"

Hàn Vũ Thiên có ý bẻ cong lời nói của Hàn Vũ Thần, cuối đầu liếʍ đi nước mắt trên khóe mắt của Hàn Vũ Thần. Rốt cục, một lát sau, Hàn Vũ Thần đã khóc nấc lên, thân thể mạnh mẽ mà bật lên, xuất ra trong tay Hàn Vũ Thiên. Trên mặt vẫn còn đỏ ửng và xuất hiện thêm một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt nhắm nghiền, tóc vì mồ hôi làm ướt mà dính lên mặt, thở hổn hển, không cách nào khôi phục lại bình thường được. Thấy Hàn Vũ Thần như vậy, Hàn Vũ Thiên cảm thấy như thần kinh kiềm chế của anh sắp đứt, anh liền tận lực ngăn chặn du͙© vọиɠ sắp bùng phát.

Vốn vừa rồi, khí tức quen thuộc của anh hai làm cậu cảm thấy tất cả những căng thẳng ngày qua đều tan biến vậy mà giờ đây, một màn kịch liệt vừa rồi làm toàn thân cậu đều vô lực. Nhìn sắc mặt đang đỏ bừng chuyển sang mệt mỏi của Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thiên hiểu rõ được rằng những ngày qua tình cảnh Tiểu Thần nhất định là không tốt. Đau lòng ôm chặt người bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve bên má của Hàn Vũ Thần.

"Như thế nào lại nóng như vậy? Tiểu Thần, em làm sao vậy?" Hàn Vũ Thiên khẩn trương nói

Hàn Vũ Thần miễn cưỡng nói

"Không có gì. Chỉ là hơi mệt một chút thôi"

"Tiểu Thần ngủ một chút đi. Anh sẽ luôn bên cạnh em" Hàn Vũ Thiên bên tai Hàn Vũ Thần ôn nhu nói

"Ân" Hàn Vũ Thần rốt cục an tâm mà ngủ. Những ngày này, cậu thật sự là không có được một giấc ngủ ngon.

Hàn Vũ Thiên vừa ôm Hàn Vũ Thần vừa nhìn dung nhan an tĩnh ngủ, tâm trạng suốt ngày luôn phập phòng của anh rốt cục cũng an định lại

===♥♥♥===