Hiện Trường Lật Xe Của Tình Yêu Qua Mạng

Chương 30

Bú √υ' / "Cưỡi ngựa" / Mãi yêu say đắm (Truyện chính kết thúc)

(Hết truyện rồi em yêu vẫn chưa qua w@ttp@d đọc cho tôi hử? Em không yêu tôi ư??)

Sau khi ba Ân biết Ân Thải Vụ muốn đi ngắm cực quang liền cực kỳ tán đồng, theo ông thấy Ân Thải Vụ đi chơi ở đâu cũng được, đừng ở lì trong nhà chơi game là được.

Bao nhiêu vất vả mới cai nghiện game được mấy hôm, cố gắng đừng có dính lại nữa.

Ba Ân chỉ tiếc sự vụ cuối năm ở công ty quá nhiều, không thể đi cùng với Ân Thải Vụ, ông dùng thái độ như đối đãi người anh em thân thiết để tán gẫu với Lộ Bạc Chu: "Thằng bé Tiểu Vụ này, từ nhỏ đã ngoan rồi, không để tôi với mẹ nó phải khổ tâm bao giờ."

"Tôi với mẹ nó đều bận công việc, lúc Tiểu Vụ còn nhỏ chúng tôi không có thời gian để trông nom nó, nó cũng không cần chúng tôi phải quản thúc, lúc lớn rồi lại không biết phải quản thúc thế nào, nói thì sợ nó để bụng, ngoài cho tiền có vẻ như làm gì cũng không đúng cả." Ba Ân càng nói càng xúc động, căn bản không có cơ hội cho Lộ Bạc Chu chen vào nói, "Tôi cũng không có yêu cầu gì quá lớn với nó, chỉ cần tốt nghiệp được là tốt rồi, cứ nghĩ tới con trai còn nhỏ tuổi đã là sinh viên tốt nghiệp trường đại học N danh tiếng, thật ra cũng thấy rất thỏa mãn."

Mẹ Ân làm bên công tác hành chính, đúng vào khoảng thời gian hai năm lúc Ân Thải Vụ mới được sinh ra, bà gặp được thời cơ thăng chức khó có được, chuyển đến làm ở một tỉnh khác. Ba Ân mở công ty kinh doanh vật liệu xây dựng, cũng đúng lúc vừa bắt đầu, thường xuyên phải đi công tác.

Hai người đều không tạm gác sự nghiệp xuống được, hơn nữa lúc nhỏ Ân Thải Vụ thực sự rất ngoan, chưa bao giờ phá phách cả, bọn họ cũng vô tâm, quăng luôn đứa con nhỏ cho trường học.

Qua vài năm như vậy, thời gian họ chân chính ở cùng Ân Thải Vụ cũng không tính là nhiều.

Ba Ân vỗ vỗ vai Lộ Bạc Chu, có vẻ tùy ý nói: "Chú em này, thật sự cảm ơn chú, thành tích của Tiểu Vũ tiến bộ nhiều như vậy, sang năm có thể tốt nghiệp đúng hạn chắc chắn không thành vấn đề, khá lắm."

Cho dù Lộ Bạc Chu đã kinh qua nhiều khó khăn thử thách (1) rồi vẫn bị hai tiếng "Chú em" này làm giật cả mình.

Mẹ Ân dường như đã nhận ra có gì đó không thích hợp, ánh mắt ngừng ở khóe môi Lộ Bạc Chu, nhìn vết rách đã đóng mài trên môi anh, bà đột nhiên hỏi: "Tiểu Lộ này, con bị cắn rách môi à? Hôm qua lúc con tới hình như không thấy có nhỉ."

Lộ Bạc Chu liếc nhìn Ân Thải Vụ một cái không để lộ dấu vết: "Lúc ăn không để ý lỡ cắn phải ạ."

Ân Thải Vụ nghe đến đó, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói chen vào: "Đàn anh Lộ à, anh cũng đâu còn nhỏ đâu chứ, ăn cũng lỡ tự cắn mình được, có phải cơ cắn bị gì không, cái này phải tới bệnh viện kiểm tra sớm xem có vấn đề gì không nhá."

Ân Thải Vụ còn định khịa mấy câu nữa lại bị tầm mắt của anh xẻo cho một cái, cậu hơi rén, đột nhiên thấy hai cái lỗ bị lão này đυ. ná thở tối qua căng căng đau đau.

Lộ Bạc Chu nói chuyện với ba mẹ Ân, cho biết tên một tour ngắm cực quang ở Alaska, trên thực tế sau khi họ xuống máy bay, Lộ Bạc Chu trực tiếp thuê xe, chạy dọc theo quốc lộ đi về hướng vòng Bắc Cực.

Tuyết phủ trắng xóa cả con đường, Ân Thải Vụ ghé người lên bệ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cậu nhìn thấy bò Tây Tạng và hươu Père David (2) chạy ngang qua, thậm chí còn thấy dấu vết của gấu Bắc Cực.(hươu Père David)

Như thể đã đi đến nơi tận cùng thế giới, mênh mông vô bờ bến.

Bọn họ thuê một căn nhà gỗ, chờ đến khi mây đen tan đi, là thời tiết tuyệt hảo để ngắm cực quang.

Ngồi dưới bầu trời đầy sao, Ân Thải Vụ mặc như một quả bóng tròn tròn, nâng má háo hức mong chờ.Cực quang màu tím xanh nhảy múa như những dải lụa trên đỉnh đầu, sau đó nổ tung trên bầu trời như một màn pháo hoa tráng lệ nhất trần đời, Ân Thải Vụ không kìm được ôm lấy Lộ Bạc Chu, không nỡ phát ra một chút âm thanh nào gây quấy rầy khoảnh khắc này, chân tay họ quấn quýt lấy nhau, hôn nhau một cách điên cuồng, tiếng thở dốc dần trở nên mờ ám.

Đến khi Ân Thải Vụ được Lộ Bạc Chu ôm lên giường, cởi sạch quần áo, sự hưng phấn trên mặt cậu vẫn chưa tan, khuôn mặt xinh đẹp ưng ửng hồng, đôi mắt nai to tròn mở lớn, trông vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn.

Núʍ ѵú của cậu dựng đứng lên, bị người đàn ông này nắm trong tay véo mạnh một cái.

"Hưʍ... Anh à anh nhẹ thôi... "

Lộ Bạc Chu xoa nắn cặρ √υ' mềm mại ấy, đôi tay bóp lấy chúng, há miệng ngậm lấy. Anh ngậm thịt vυ' non mềm vào miệng mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để, đầu lưỡi ấn lên lỗ tiết sữa đánh lưỡi qua lại.

Ân Thải Vụ giãy giụa một chút mà chẳng thấm vào đâu, người đàn ông chôn vùi mặt vào cặρ √υ' của cậu còn mυ'ŧ cắn mạnh hơn, hàm răng chẳng thèm thu bớt, nghiền cắn vυ' cậu, mυ'ŧ mát từng chút từng chút một, cắn đến khi hai núʍ ѵú non nớt trở nên sưng đỏ.

Vυ' Ân Thải Vụ bị Lộ Bạc Chu bú khiến cậu vừa vừa tê vừa ngứa, cơ thể nhạy cảm cực độ căn bản không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, kɧoáı ©ảʍ nổ tung trong cậu như bị điện giật, Ân Thải Vụ nức nở bằng giọng mềm nhũn, đôi mắt đong đầy nước: "Anh ơi anh... Đừng cắn mà... Khó chịu quá đi à... "

Cậu vòng hai chân quanh eo Lộ Bạc Chu, vừa nghẹn ngào vừa ngẩng cổ lên, vươn lưỡi ra hôn lên môi người đàn ông của mình: "Anh ơi... Anh cᏂị©Ꮒ em đi mà... Đừng cắn hoài vậy nữa... "

Lộ Bạc Chu không hề khách sáo, ngậm lấy lưỡi cậu mà mυ'ŧ mát, nụ hôn tạo ra tiếng nước dính nhớp, đến khi Ân Thải Vụ nhướng mày lên vẻ chờ mong, động tác của Lộ Bạc Chu tạm dừng một chút, giọng nói xen vào một vài tiếng cười trầm trầm: "Có lẽ anh hơi biếи ŧɦái thật."

Đôi mắt của người đàn ông ấy nóng rực, khiến Ân Thải Vụ cuộn tròn những đầu ngón chân lại theo bản năng, đột nhiên có linh cảm chẳng lành.

"Đừng sợ." Lộ Bạc Chu hôn lên môi Ân Thải Vụ trong sự kiềm chế, "Chỉ là mỗi lần bị bé cưng nhìn như vậy khiến anh có hơi không nhịn được thôi."

"Mẹ nó chứ anh có thể bình thường chút được không, có phải không cho anh đυ. đâu ch --"

Ân Thải Vụ còn chưa nói xong, anh đã lấy từ trong vali ra một vật, đôi mắt xanh hiện rõ sự hưng phấn.

Hình thù kỳ kỳ quái quái, màu hồng phấn, còn đính kèm với hai chiếc bình bằng nhựa trong suốt, liếc cái đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi.

"Không phải anh lại mua đồ chơi gì đấy chứ?" Cơ thể Ân Thải Vụ run lên, hỏi theo phản xạ.

Rất nhanh, cậu đã biết thứ này dùng để làm gì.

Đυ. mía nó là đồ hút sữa chạy bằng điện...

Không phải chứ, tại sao lại có người đến vòng Bắc Cực ngắm cực quang mà còn nhớ để mang theo cái thứ quỷ này theo vậy chời?!

Lộ Bạc Chu như đọc được sự thắc mắc của cậu, lơ đễnh nói: "Đã muốn dùng từ lâu rồi, lần trước lúc bé cưng gửi hình cặρ √υ' của cưng cho anh, anh đã mua rồi."

Ân Thải Vụ: "... "

"Vυ' bé như thế, không hút cho to ra một chút làm sao mà cặρ √υ' này sục ©ôи ŧɧịt̠ cho anh được (3)." Lộ Bạc Chu vừa dứt lời, cặp đồ hút sữa liền được gắn lên hai bên vυ' của Ân Thải Vụ.

"Anh ơi... Cất đi mà... Không cần... Không cần dùng tới cái này đâuuu... Khó chịu quá..."

"Chồng ơi... Đừng hút nữa mà... Sắp hút hư vυ' của bé luôn rồi..."

Lộ Bạc Chu đang hành sự vẫn ung dung rút điện thoại ra, lướt lên lịch sử trò chuyện: "Trước đây chịu lấy vυ' sục ©ôи ŧɧịt̠ cho anh Alex, giờ tới lượt chồng lại không muốn, bé cưng thích anh ta hơn à?"

"Anh bệnh à... Chẳng phải đều là anh à... Huhu..." Cậu sinh viên khóc đến mắt đỏ au, khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy nước mắt, hai bên vυ' phình phình bị đầu mυ'ŧ của đồ hút sữa bao phủ, bị mυ'ŧ liên tục như đang bị vắt sữa vậy.

Thịt vυ' non mềm nhanh chóng bị hút sưng vù lên, cặp ngực đẫy đà vểnh cao lên, đầṳ ѵú dựng đứng như bị sung huyết, sưng to hơn hẳn một cỡ, trông như một thứ quả no đủ mọng nước, mũm mĩm đáng yêu cực kỳ.

Ân Thải Vụ năn nỉ một cách vô cùng đáng thương: "Anh ơi... Đủ lớn rồi mà... Có thể đừng hút nữa không..."

"Không được." Lộ Bạc Chu gạt đi rất tùy ý, "Hút được sữa ra rồi tính."

Cơ thể Ân Thải Vụ khe khẽ run rẫy, hai bầu vυ' non mềm lắc lư tạo thành sóng thịt trắng mơn mởn, cậu ưỡn ngực, vẻ mặt xấu hổ khiến cạu trông càng thêm quyến rũ: "Anh ơi... Vυ' muốn được anh bú cơ... Anh bú em sướиɠ lắm... Đừng dùng mấy món đồ chơi đó mà... Vυ' bự lắm rồi... Sục ©ôи ŧɧịt̠ cho anh được rồi mà..."

"Giờ không hút ra sữa được đâu á... Sau này có bầu mới có sữa được..."

Ân Thải Vụ nói đến một nửa, nhìn cảm xúc trong mắt Lộ Bạc Chu càng ngày càng đặc quánh lại, ngay cả tiếng thở cũng thô nặng một cách rõ ràng, cậu mới thấy hơi sợ, cặρ √υ' cũng run run theo, e ngại vô cùng.

Cơ thể cậu không thể kìm chế được mà mềm nhũn, lo sợ rụt lại về sau, sau đó đã bị Lộ Bạc Chu trực tiếp nắm lấy mắt cá chân kéo về.

Đồ hút sữa trước ngực được gỡ xuống, Ân Thải Vụ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mềm giọng làm nũng: "Anh là tốt nhất mà..."

Ân Thải Vụ chớp chớp mắt, hàng mi dài rung lên, cậu chôn cằm lên bờ vai rộng lớn của người đàn ông của mình mà cọ cọ, lại nói: "Chồng ơi, lát nữa nhẹ thôi nha..."

Cũng không biết lão chó chết này lấy ba cái linh tinh này ở đâu ra, lần nào lên giường cũng phải chơi khóc cậu mới chịu được

Nói đi cũng phải nói lại, sức chịu đựng của cậu đúng là khá kém, lần nào cũng bị đυ. đến khi khóc ná thở, vừa khóc vừa cực khoái, quả thực không có tí khí thế nào.

Trước đây lúc cậu thả thính, đọc nhiều truyện sεメ quá, cái gì cũng dám nói, nào biết có một ngày bản thân phải tự trải nghiệm tất cả những thứ đó đâu chứ.

Một vật nóng bỏng đột nhiên áp lên vυ' Ân Thải Vụ, Lộ Bạc Chu hạ hông xuống, ©ôи ŧɧịt̠ nhắm ngay cặρ √υ' mềm mại trắng nõn nà nhẹ nhàng ma sát, trét dâʍ ŧᏂủy̠ rỉ ra từ lỗ niệu đạo trên đỉnh qυყ đầυ ra khắp vυ' của cậu.

"Chồng ơi... Nóng quá à... Hưm a... "

Lộ Bạc Chu cạ chầm chậm mấy cái, đầu khấc cứng rắn ấn lõm thịt vυ' xuống, bàn tay nóng rực to lớn bóp hai bầu bú cho chúng tụ lại giữa, lòng bàn tay thô ráp véo núʍ ѵú nắn bóp một cách dâʍ đãиɠ, sau đó nhét ©ôи ŧɧịt̠ mình vào trong.

Hai bầu vυ' chỉ bao lấy được qυყ đầυ, còn hơn nửa thân ©ôи ŧɧịt̠ vẫn lộ bên ngoài, Lộ Bạc Chu thọc vào nhẹ nhàng mấy cái, mạch máu trên thân ©ôи ŧɧịt̠ chớp cái đã nổi gồ lên, căng đến một mức độ cực kỳ đáng sợ.

Một lát sau, bầu vυ' phồng phồng do bị đồ hút sữa hút sưng dần dần tiêu bớt, Lộ Bạc Chu đành phải dừng động tác lại một cách đầy tiếc nuối.

Ân Thải Vụ trơ mắt nhìn cây hàng khủng kia chôn vào ngực mình, khó chịu nức nở một tiếng, cậu mềm eo xuống thở hổn hển, không kìm được mà kẹp chặt đùi lại.

Cho dù đã bị đυ. không chỉ một lần, mỗi lần Ân Thải Vụ nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ Lộ Bạc Chu vẫn cứ thấy sợ sợ, nhưng đồng thời cũng thấy nứиɠ đến mức khó kìm nén được.

Xúc cảm mềm mại truyền ra khắp cơ thể từ chỗ cặρ √υ', thân mình Ân Thải Vụ khẽ run run, môi âʍ ɦộ nho nhỏ khép mở, sâu trong lỗ thịt bắt đầu trào ra những sợi nước l*и nhớp nhúa.

Gương mặt mịn màng nhễ nhại mồ hôi từ tìиɧ ɖu͙©, tóc mái trên trán đã ướt đẫm, chất tóc đen nhánh mềm mại dán lên mặt, mắt Ân Thải Vụ hồng hồng, ánh mắt ướt dầm dề, để lộ sự quyến rũ một cách vô cùng hồn nhiên.

Côи ŧɧịt̠ Lộ Bạc Chu đột nhiên giật giật lên, anh bóp eo Ân Thải Vụ, ôm cậu sinh viên của mình lên.

"Bé cưng tự ngồi lên có được không?" Anh rũ hàng mi xuống, đôi tay vỗ vỗ lên cặp mông tròn trịa của Ân Thải Vụ, giọng khàn khàn, "Anh phải lái xe mãi, giờ anh mệt mỏi quá."

"A... Không được... " Ân Thải Vụ trợn tròn mắt, liên tục lắc đầu, tự ngồi lên cưỡi, ©ôи ŧɧịt̠ bự như vậy, chỉ với một mình cậu làm sao mà nuốt hết được chứ.

Hơi thở nóng rực phả lên gáy Ân Thải Vụ, Lộ Bạc Chu vẫn không nói lời nào, như đang chờ động tác của cậu vậy.

Quá im lặng, vì thế mà tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông ấy càng trở nên rõ ràng.

Ân Thải Vụ nhắm mắt, l*и đã ướt nhoe nhoét rồi, chất lỏng trong suốt chảy ra từ lỗ l*и đã hé mở miệng, Lộ Bạc Chu luồn tay xuống sờ một cái rồi khẽ cười nói: "Lần nào miệng bé cưng cũng nói không được, l*и lại chảy nước nhanh thế này đây."

Ân Thải Vụ chửi tục một câu trong lòng, cậu đỡ vai Lộ Bạc Chu, cẩn thận đong đưa eo mình, lỗ thịt ướt mềm nhắm ngay ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng kia, cơ thể cậu run rẩy, không sao đủ dũng khí để tiếp tục ngồi xuống được.

Lộ Bạc Chu hơi hẩy hông lên một chút, đẩy đẩy ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn về phía lỗ l*и đã rộng mở, nhẹ nhàng cọ cọ mấy cái, rồi phút chốc đã rút lại.

"Ưm ưʍ... Anh ơi anh... Anh trực tiếp vào đi mà..."

"Tự ngồi xuống đi, anh ngủ đây." Lộ Bạc Chu nói xong, anh thực sự nhắm mắt lại, như đang nghỉ ngơi vậy.

"Mẹ nó, anh?" Ân Thải Vụ nhìn yết hầu anh lăn lăn, "Giờ cũng giả bộ ngủ được hả!"

Vậy là Lộ Bạc Chu đành mở mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng, chăm chú vào Ân Thải Vụ, như một con thú hoang nhắm vào con mồi của mình vậy: "Ừ, vậy không giả bộ nữa."

Ân Thải Vụ bị thái độ thản nhiên của anh làm tức chết, cậu cắn chặt môi, thân mình hơi hạ xuống một chút, chần chừ cả buổi trời, cuối cùng cũng ngậm được qυყ đầυ vừa cứng vừa nóng vào l*и mình.

Lỗ thịt chặt thít bị mở rộng ra, nhiệt độ nóng rực truyền tới, vách trong của Ân Thải Vụ rụt lại một chút như bị bỏng, đùi trong của cậu bắt đầu run run. Cậu lại ngừng lại, không dám nuốt xuống thêm nữa.

Lộ Bạc Chu đợi một lúc lâu, đôi mắt xanh để lộ sự nôn nóng, giọng vừa trầm vừa khàn: "Bé cưng, nhanh lên nào."

Ở đáy mắt của người đàn ông này là du͙© vọиɠ trần trụi không hề che giấu, bởi vì đã phải nhịn quá lâu, anh hơi nhăn mày lại, nhẹ nhàng mơn trớn làn da sau gáy Ân Thải Vụ: "Anh cương cứng thế này khó chịu quá bé à."

Tìиɧ ɖu͙© của Ân Thải Vụ bị cái mơn trớn của Lộ Bạc Chu nổi lửa, cậu hoàn toàn không thể kháng cự được hành động gần như nhõng nhẽo từ người đàn ông của mình.

Ân Thải Vụ chống cơ thể run rẩy của mình, hạ thấp eo xuống, ©ôи ŧɧịt̠ Lộ Bạc Chu vừa cứng vừa nóng, l*и cậu ngậm lấy qυყ đầυ rồi đút nó vào trong, lỗ thịt chật hẹp từ từ nuốt ©ôи ŧɧịt̠ khiến người ta hoảng sợ vào trong, Ân Thải Vụ thậm chí có thể nghe được tiếng nước phùn phụt rất rõ ràng.

Tư thế chủ động cưỡi lên khiến cả cơ thể cậu như bị xuyên qua hoàn toàn...

Cảm giác căng trướng ở bụng dưới làm cơ thể Ân Thải Vụ run bần bật, những giọt mồ hôi trong suốt chảy dọc theo đường cằm tinh xảo, cậu bất lực ngẩng cao đầu, đôi môi đỏ hé mở, thở hổn hển một cách khó nhịn, trông như một con thiên nga yếu ớt.

Ân Thải Vụ khóa ngồi trên người Lộ Bạc Chu, hai chân mở rộng ra, cơ thể nhẹ nhàng đong đưa, lỗ da^ʍ nhạy cảm cứ vậy đã đạt được cực khoái, phun dâʍ ŧᏂủy̠ tí ta tí tách, tưới ướt đẫm chỗ giao hợp của hai người.

"Anh ơi... Anh cᏂị©Ꮒ em đi mà... Vào đi... Em không được rồi..."

Âʍ đa͙σ đang trong cơn cực khoái xoắn chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh, từng thớ cơ nhiệt tình mυ'ŧ vào khiến Lộ Bạc Chu trầm giọng rên thành tiếng, anh đỡ eo Ân Thải Vụ ấn xuống, nói như đã dụ dỗ: "Bé cưng, cứ bị anh đυ. hoài, bé không muốn tự mình thử xem sao à?"

"Huhu... Hổng có muốn đâu..."

Chuyện có thể nằm yên hưởng tại sao lại muốn cố gắng chứ?

"Lười chết đi được, tự em động đi, bằng không em cứ để anh đút như vậy mà ngủ."

Lộ Bạc Chu vẫn nhất quyết không mềm lòng khiến Ân Thải Vụ thấy cực kỳ tủi thân, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng nắc mạnh một cái vào l*и cậu, sau đó lại dừng lại.

Ân Thải Vụ như từ bỏ chuyện đấu tranh, cơ thể chìm hẳn xuống, mặc kệ con quái vật to bự dị thường kia đút sâu vào cơ thể cậu, thân ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng cạ lên điểm sướиɠ trong âʍ đa͙σ cậu, dập mạnh lên cổ tử ©υиɠ.

Ân Thải Vụ cong eo lại, bị cú thúc lút cán này làm mềm nhũn cả chân, cái bụng mỏng nhô lên rõ ràng, cậu mất cả buổi mới bình tĩnh lại được, lắc mông thử phập phồng lên xuống.

"Anh ơi... Anh tới đi được không..."

"Không còn sức thiệt mà ư ư... "

Ân Thải Vụ vừa khóc lóc vừa nhõng nhẽo, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể cậu trở nên càng đáng sợ hơn so với trí nhớ của cậu, động tác dập của cậu rất chậm khiến sự cọ xát giữa vách âʍ đa͙σ và thân ©ôи ŧɧịt̠ trở nên càng thêm rõ ràng, lỗ thịt run rẩy cắи ʍút̼ kẻ xâm lấn, từng cơn sướиɠ sốc đến tận óc, Ân Thải Vụ chôn đầu vào vai Lộ Bạc Chu, chim nhỏ run rẩy bắn dịch trắng ra, cậu hoàn toàn không còn chút sức lực nào, run run co rút trong cơn cực khoái, khe khẽ mềm mại khóc nức nở thành tiếng.

"Anh ơi... Vào đi mà..."

"Bé cưng giỏi lắm." Lộ Bạc Chu hôn lên đôi môi đang bận thở dốc của Ân Thải Vụ, đồng thời hẩy mạnh hông lên trên, lỗ l*и đã bị ȶᏂασ nát bấy trực tiếp nuốt ©ôи ŧɧịt̠ ấy vào, hoàn toàn không bị cản trở, dươиɠ ѵậŧ thô dài cứ vậy đi sâu vào trong.

Lộ Bạc Chu bóp eo Ân Thải Vụ, ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc nóng rực dập vào lỗ ngoài cổ tử ©υиɠ một cách mạnh mẽ không nghi ngờ, qυყ đầυ nghiền ép cái lỗ non mềm ấy vài cái, cơ thể Ân Thải Vụ run lên, nụ hôn sâu nóng bỏng của người đàn ông này lẫn những cú nắc mạnh mẽ của anh khiến cậu không sao né tránh được.

Ân Thải Vụ cố hết sức để thả lỏng, lỗ mềm ở nơi sâu nhất bị ©ôи ŧɧịt̠ anh ȶᏂασ mở, cậu giãy giụa định đứng lên theo phản xạ, lại nhận ra ©ôи ŧɧịt̠ ấy đã đút vào quá sâu, như đã đóng đinh cậu trên đó, khiến cậu không cách nào nhúc nhích được.

Ân Thải Vụ mở to mắt, hơi thở khựng lại, bắt đầu nức nở vì sự thật đáng sợ này.

Kɧoáı ©ảʍ quen thuộc khiến cậu đắm chìm, cậu cũng không thể nói rõ rốt cuộc bị nong ra quá khó chịu, hay là bị đυ. quá sướиɠ nữa.

Ân Thải Vụ cúi đầu, vất vả đáp lại nụ hôn của Lộ Bạc Chu.

Cổ tử ©υиɠ yếu ớt bị nắc một cách thô bạo, khoang tử ©υиɠ điên cuồng bắn đầy nước ra, nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt đỏ ửng.

"A!... Hự hự... A a a!!!"

Tốc độ dập của Lộ Bạc Chu hoàn toàn không thể so sánh với nhịp cưỡi chậm chạp trước đó của Ân Thải Vụ, chỉ vài cái nhẹ nhàng đã khiến Ân Thải Vụ lại lêи đỉиɦ, dươиɠ ѵậŧ run rẩy bắn ra mấy tia dịch trắng đυ.c, lỗ thịt run rẩy cũng phun mấy tia dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nhúa ra.

Người đàn ông này căn bản không cho cơ hội để Ân Thải Vụ kịp thở dốc, tiếp tục đυ. ȶᏂασ trong âʍ đa͙σ còn đang trong cơn cực khoái, dươиɠ ѵậŧ liên tục cày nát lỗ thịt, thúc thẳng vào nơi sâu nhất trong tử ©υиɠ.

Lỗ thịt non mềm hồng phấn bị ȶᏂασ thành màu sắc diễm lệ, run run phun ra nuốt vào con cá chà bặc đáng sợ, tường thịt bên trong khoang bụng bị ȶᏂασ đến tê dại đi, ý thức của Ân Thải Vụ dần mờ đi, đôi môi hơi hé mở để lộ đầu lưỡi, ngay cả nước bọt cũng không nuốt xuống được.

Eo cậu đã bủn rủn, hoàn toàn không chịu nổi tư thế này, chìm sâu trong lòng ngực Lộ Bạc Chu, bờ môi bật ra những tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn, đầu óc cậu trống rỗng, ngay cả chuyện mình đã cực khoái bao nhiêu lần cũng không biết.

Đến lúc Lộ Bạc Chu xuất tinh trong cơ thể cậu, cậu còn giãy giụa vài cái theo bản năng, cơ thể lắc lư khe khẽ, động tác nhỏ bé yếu ớt như thế đã bị người đàn ông trên cậu đè lại một cách dễ dàng, cậu chỉ có thể chịu đựng dòng tinh nóng rực rót đầy vào tử ©υиɠ của cậu.

Sau khi Lộ Bạc Chu bắn xong, ©ôи ŧɧịt̠ đã mềm xuống chôn trong l*и Ân Thải Vụ, chặn miệng l*и lại, đôi khi còn sẽ nắc nhẹ vài cái, Ân Thải Vụ biết lão chó chết này ham muốn tràn đầy đến mức đáng sợ, chỉ sợ không mất bao lâu nữa anh đã cương lại rồi.

Bị lão này đè xuống đυ. lần nữa cậu sẽ chết thật mất thôi.

Ân Thải Vụ nằm trên người Lộ Bạc Chu, đuôi mắt ửng đỏ, giọng nói lại mang tiếng khóc nức nở ngọt ngấy: "Anh à... Anh rút ra đi mà... Em muốn ra ngoài ngắm cảnh cơ..."

Lộ Bạc Chu biết cậu chỉ đang tìm lý do, dươиɠ ѵậŧ nửa mềm thúc vài cái trong âʍ đa͙σ liền thấy đôi mắt Ân Thải Vụ đột nhiên hiện rõ sự hoảng sợ, ngay cả hàm răng cũng run lập cập.

"Anh ơi... Thật mà... Nghỉ một lát đi mà... Nghỉ rồi làm tiếp... Chỉ một lát thôi mà... " Ân Thải Vụ đành nhượng bộ, cậu đã bị hù đến mức âm cuối cất cao lên.

Cho cậu nghỉ lấy hơi thôi cũng không được à?

Đυ., cậu sợ rồi.

Đến lúc dươиɠ ѵậŧ rút khỏi l*и Ân Thải Vụ tạo ra một chuỗi tiếng nước òm ọp òm ọp, chất lỏng dính nhớp túa ra từ lỗ l*и, chảy dọc theo đùi xuống nệm.

Quá đáng xấu hổ, mặt Ân Thải Vụ đã đỏ lựng hết cả rồi.

Đặc biệt là Lộ Bạc Chu còn mơn trớn bụng dưới của cậu, bàn tay ấm áp đặt trên chỗ phồng lên ở bụng cậu, nhẹ nhàng chậc một tiếng: "Bé cưng, em ra nhiều nước quá nhỉ a."

Nhiều mẹ anh ấy...

Sau khi đẩy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, Lộ Bạc Chu vòng tay lên giữ lấy gáy Ân Thải Vụ, siết chặt cậu vào lòng mình, thô bạo hôn lên môi cậu.

Sau khi cực quang biến mất, những ngôi sao trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ bắt đầu lấp lánh.

Ân Thải Vụ mãi mãi yêu say đắm khoảng trời này, cũng yêu say đắm tất cả những người chứng kiến nó cùng với cậu.

【tác giả có lời muốn nói:】

Vốn định viết hai chương, nhưng hôm nay gõ nhiều nên ghép hai thành một, phần truyện chính vậy là đã kết thúc rồi đấy.

Ngoại truyện đã mình nghĩ xem, muốn viết vài đoạn liên quan đến mang bầu, play phòng học, gặp phụ huynh và lễ cưới, còn có khi con cái lớn, cuộc sống sinh hoạt của đôi chồng chồng già, chắc là mấy cảnh này thôi.

__________________

Nai có (nhiều) lời muốn nói:

Tác giả, tất cả là lừa dối, tất cả những lời hứa hẹn đẹp đẽ ấy chỉ là sự lừa dối trắng trợn mà thôi *khóc trong sự suy sụp vì cảm tình trao sai người

Anyway, XONG TRUYỆN RỒI MẤY BỒ ƠI *Tung hoa tung hoa

Còn khoảng vài ba chương góc nhìn của bố Lộ ngắn ngắn nữa thôi, vì tác giả là tên phụ tình giấu hết những ngoại truyện ngon nghẻ đi đâu rồi mình không tìm thấy TT-TT Ai tìm được thì hú mình một tiếng, vương quốc - của lũ quỷ tà răm - sẽ ghi công cưng.

Làm xong truyện này phải cảm thán thiệt nhiều, vì đây là truyện của mình nổi đến mức có người đề cử *xúc động. Ôi mình đã nghĩ sau Tai nạn trên biển mình không thể nào có truyện nào có được sự chú ý như vậy nữa, ai dè truyện này đã dễ dàng làm được (nhưng chắc cũng chỉ có em bé này thôi vì truyện tiếp theo mình định làm cũng kén người đọc).

Như đã nói khi bắt tay vào làm truyện này mình chỉ muốn thỏa mãn các đồng râm thôi, nên tiêu chí đầu tiên là giọng văn phải nưng nửng nừng nưng (quèo có vẻ đã làm được phần nào). Nội dung không nằm trong phạm vi suy xét của mình lắm, vì cao H với mình cũng chỉ là công cụ cho mấy mọt đam "giải trí" khi "buồn buồn" thôi. Nên nội dung của truyện có vẻ tương đối nông, nhưng cũng không tệ với một truyện cao H mà phải không. Dù sao nó cũng chỉ là truyện để đọc chơi nên mấy bồ không nên coi là thật hay dùng những hiểu biết từ đây để áp dụng trong cuộc sống nhá.

Đọc xong truyện gòi, mấy bồ có cảm nghĩ hay muốn đề cử truyện nào cho mình edit hem? Chờ đề cử của mấy bồ vì mình cũng hơi bế tắc về truyện tiếp theo.

Cảm ơn và gửi ngàn tim đến tất cả đồng râm đã đọc đến đây, đặc biệt là các cục cưng theo dõi từ những chương đầu, vote và comment ủng hộ mình. Mình tải app về điện thoại chỉ vì bình luận của các cục cưng làm mình ngứa tay quá thui đó. Hi vọng mấy bồ đã có một trải nghiệm đọc truyện vui vẻ.

Hẹn gặp ở ngoại truyện ngắn ngắn còn lại trước khi chia tay cặp đôi bố Lộ tà răm và bé Ân xinh đẹp độc mồm của chúng ta nha.