Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 297: Cậu bước vào trái tim tôi, hoặc là, để tôi đến đón cậu (11)

Editor: Nguyetmai

Nhanh lên một chút…

Nhanh hơn chút nữa…

Ninh Hề Nhi thề, ngay cả khi thi chạy tám trăm mét cô cũng chưa từng chạy nhanh đến thế!

Cô lao qua cổng biệt thự, gió lạnh ập vào mặt cô, bông tuyết rơi trên hàng mi cô, chỉ qua vài giây đã tan thành hơi nước.

Cô ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay tư nhân giữa màn đêm mênh mang đang từ từ hạ xuống trong trang viên, hết thảy nỗi cay đắng xót xa đợi chờ bao ngày đều hóa thành hy vọng ngọt ngào.

Máy bay dừng hẳn.

Cánh cửa máy bay mở ra…

Đập vào mắt đầu tiên là đôi chân thon dài mang giày da phong cách Anh quốc, hướng lên trên là vóc dáng cao ráo tuấn tú của thiếu niên trong chiếc áo khoác dáng dài màu đen.

Tóc hắn hơi dài, tóc mái che trán, nhưng không giấu được đôi mắt vẫn sâu thẳm và sáng ngời như biển sao trong đêm tối.

Gương mặt góc cạnh và anh tuấn, đường nét như được tạc khắc ấy lộ vẻ uể oải và mệt mỏi, song trong khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Hề Nhi, bờ môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên.

Một nụ cười, đẹp đẽ đến mức khiến dòng thời gian như ngừng chảy, mê hoặc lòng người.

“Tôi trở về rồi.”

Bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng lại ẩn chứa thứ sức mạnh to lớn không gì sánh bằng.

Ninh Hề Nhi hít một hơi thật sâu, không thèm để ý bất cứ điều gì nữa mà chạy về phía Kỷ Dạ Bạch.

Cô nhào vào lòng hắn, sự tiếp xúc cơ thể khiến cho trái tim Kỷ Dạ Bạch run lên.

“Sao mặc ít thế này mà đã ra đây?” Hắn trách cứ cô, rồi cởi chiếc áo khoác gió ra khoác lên người cô và ôm cô vào lòng, vây cô giữa l*иg ngực và áo khoác của hắn.

Ninh Hề Nhi nức nở: “Kỷ Dạ Bạch, cuối cùng cậu cũng trở về rồi… Cậu là đồ khốn kiếp, làm tôi đợi lâu như vậy! Hu hu hu… Tôi lo lắng chết đi được…”

Kỷ Dạ Bạch khẽ cười: “Thì ra là nhớ anh đây à.”

Thật ra mấy ngày qua hắn cũng rất khổ, phải lo lắng cho tình hình thương tích của anh trai, xử lý những việc vụn vặt trong công ty… Tất cả gánh nặng đè xuống bờ vai hắn. Nhưng hắn chưa từng than phiền hay kêu khổ kêu mệt với Ninh Hề Nhi, chỉ xoa xoa cái đầu nhỏ bông xù của cô, tỏ vẻ ghét bỏ: “Có phải cậu mập lên rồi không? Eo toàn là thịt.”

“Cậu…” Ninh Hề Nhi nghe mà đỏ mặt. Mấy ngày nay cô được người nhà họ Kỷ nuôi nấng đầy đủ, nên đúng là đã tăng mấy cân rồi (ㄒo ㄒ)

Thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, tâm trạng Kỷ Dạ Bạch rất tốt. Hắn nhéo phần thịt ở eo cô một cách xấu xa: “Nuôi con heo này béo lên rồi, có thể bán đi lấy tiền rồi!”

“Cậu muốn bán tôi sao?” Ninh Hề Nhi tủi thân nhìn chằm chằm hắn.

“Tất nhiên…” Kỷ Dạ Bạch ngừng lại, qua vài giây sau mới nhướng mày đầy vẻ kiêu ngạo: “Không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán! Ninh heo nhỏ của anh đây là vô giá!

“Cậu mới là heo đó!”

Kỷ Dạ Bạch dùng mũi chạm vào chán cô, hạ giọng nói: “Ninh heo nhỏ, cậu bước vào trái tim tôi, hoặc là, để tôi đến đón cậu. Cậu nói xem… cậu nặng thế này là muốn chiếm bao nhiêu chỗ trong trái tim anh đây hả?”

Giọng điệu yêu chiều và nồng nàn tình cảm khiến con tim Ninh Hề Nhi đập loạn nhịp, nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.

“Cậu đừng có sến súa nữa…” Ninh Hề Nhi lẩm bẩm, “Không phải là cậu chê tôi mập hay sao…”

“Ôi chao, bị cậu phát hiện ra rồi.” Kỷ Dạ Bạch cố ý trêu cô, đợi đến khi thấy Ninh Hề Nhi thẹn quá hóa giận mới lấy ra một bó hoa baby từ sau lưng ra như thể biến ảo thuật vậy.

“Giao thừa vui vẻ.” Hắn nở nụ cười điển trai, ánh mắt chân thành: “Bạn Ninh Hề Nhi 16 tuổi, em có đồng ý làm bạn gái của Kỷ Dạ Bạch 17 tuổi hay không?”

“Hắn cùng em đi qua quá khứ, tham gia vào hiện tại của em, xin hỏi trong tương lai, em có đồng ý trở thành người duy nhất của hắn hay không?”