Editor: Nguyetmai
Cả đường đi đều yên lặng.
Mãi đến khi tới địa điểm chụp hình, Cung Tu không kiềm chế được nữa, gã nắm lấy cổ tay Ninh Hề Nhi, hạ giọng nói: “Tôi biết cô không muốn chụp, không phải bắt ép mình, tôi có thể đưa cô đi!”
Ninh Hề Nhi hỏi ngược lại gã: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó nào cơ?”
“Không chụp nữa, thì họ có không kết hôn không?”
Cung Tu mím môi.
“Nếu không thay đổi được gì cả, thì không cần làm gì là được rồi.” Đôi môi hồng hơi khô nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Đi thôi, buổi chụp hình sắp bắt đầu rồi.”
Cô đi trước, Cung Tu nhắm mắt, thầm thở dài một hơi, cất bước theo cô.
Buổi chụp hình nhanh chóng kết thúc.
Chụp xong, một nhà bốn người cùng đến nhà hàng Ninh Cảnh Thâm chọn để dùng bữa.
Có thể dễ dàng nhìn ra tình cảm giữa Ninh Cảnh Thâm và mẹ của Cung Tu – Lục Thanh Hà dường như không tệ, lúc gọi món, ông và Lục Thanh Hà còn thì thầm mấy câu, khi cười lộ ra mấy nếp nhăn trên khuôn mặt, đó là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Lục Thanh Hà là điển hình của mẫu phụ nữ mạnh mẽ, bà mặc đồ công sở màu đen, dáng người và da mặt được chăm sóc khá tốt, nhìn qua mới chỉ chừng ba mươi.
Thậm chí bà không thèm hỏi đến ý kiến của Ninh Hề Nhi, gọi luôn một lượt tất cả các món, là một người phụ nữ có ham muốn khống chế vô cùng lớn.
Thức ăn mau chóng được dọn lên, không hẳn hợp với khẩu vị của cô, cộng thêm tâm trạng cô rất tệ, ăn mãi cũng chưa được mấy miếng.
Ninh Cảnh Thâm thấy vậy liền lấy đũa dùng chung gắp cho cô một gắp đồ ăn: “Hề Nhi, ăn nhiều hơn một chút.”
Nhìn thấy tương cay trên thức ăn, Ninh Hề Nhi cắn môi: “Con không ăn cay.”
Ninh Cảnh Thâm ngẩn ra, vẻ mặt ông lúng túng, đành bỏ thức ăn vào cái đĩa trước mặt, chợt ông nhớ ra điều gì đó, bèn cười nói: “Vậy có muốn gọi cho con món tôm canh trứng không? Không phải con rất thích ăn món đó à?”
“Đó là món con thích ăn hồi bé, bây giờ con không thích nữa rồi.”
Ninh Cảnh Thâm càng lúng túng hơn.
Thấy vậy, Lục Thanh Hà buông đũa xuống, sắc sảo nói: “Ninh Hề Nhi đúng không? Cô biết con vẫn còn bất mãn với cô, nhưng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy chứ?”
Ninh Hề Nhi mỉm cười, không đáp trả cũng không phủ nhận.
“Con ăn xong rồi, Kỷ Dạ Bạch vẫn đang ở bệnh viện, con đi thăm cậu ấy một chút.”
Cô không phản đối hôn nhân của họ, nhưng cũng không có nghĩa cô chấp nhận coi Cung Tu và Lục Thanh Hà thành người một nhà.
Chụp ảnh gia đình, có thể, bữa cơm đoàn viên, có thể.
Cô có thể phối hợp với bọn họ diễn vở kịch gia đình, nhưng điều đó cũng không đại diện cho việc cô sẽ chịu nhường nhịn ấm ức!
“Hề Nhi! Cơm còn chưa ăn xong, người lớn còn chưa đi, con gấp cái gì vậy?” Ninh Cảnh Thâm quát khẽ một câu.
Lục Thanh Hà liền tiếp lời: “Chuyện của con và cậu hai nhà họ Kỷ, cô có nghe phong thanh. Nghe nói con còn ở nhà cậu ta? Hai con đều không còn nhỏ nữa, lúc bé không hiểu chuyện thì tạm cho qua, nhưng bây giờ con là con gái lớn rồi, mập mờ ở cùng với người ta, ngay chính con không cảm thấy không phù hợp à?”
Ninh Hề Nhi chỉ cười cho qua, từ chối không đáp.
Cái thái độ dở dở ương ương tỏ ra hòa nhã này khiến Lục Thanh Hà không hề thiện cảm, cũng khiến bà ta nhớ đến Tống Vị Ương của năm xưa.
Không sai, bà rất ghét Tống Vị Ương, thậm chí còn vô cùng chán ghét!
“Con lập tức chuyển khỏi nhà họ Kỷ đi! Tốt nhất tránh xa Kỷ Dạ Bạch ra một chút! Tính tình nó cố chấp ương ngạnh, không phù hợp với con! Con gả cho nó sẽ không có hạnh phúc!” Ông Ninh hầm hầm giận dữ quát lớn.
Ninh Hề Nhi vẫn giữ nụ cười y như cũ mà đứng lên.
Cho nên, đó chính là lý do ông ấy hủy bỏ hôn ước giữa cô và Kỷ Dạ Bạch, định kết thông gia với nhà Ngôn Dịch Thâm sao?
Lục Thanh Hà nghe đến đây liền lạnh lùng cười một tiếng, nhìn về phía Cung Tu: “Quản lý em gái con cho tốt vào, không thể để em con không biết tự trọng như thế, khiến nhà chúng ta cũng mất mặt với thiên hạ, đúng chứ?”