Editor: Nguyetmai
Hắn muốn cùng cô yêu nhau, ở bên nhau thật sự.
Dùng thân phận bạn trai, người đàn ông của Ninh Hề Nhi để được ở bên cạnh cô một cách danh chính ngôn thuận.
Ngay lúc hắn đang định nói tiếp thì ngoài cửa xe bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang dội!
“Cứu mạng… Cứu, cứu tôi!”
Kỷ Dạ Bạch đen mặt hạ cửa kính xe, người ở bên ngoài cửa nhìn thấy hắn liền ngẩn ra, nhưng rồi phản ứng lại rất nhanh, cứ như thể vừa túm được cọng cỏ cứu mạng, khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, “Cậu Kỷ, cầu xin cậu, cứu… cứu tôi đi…”
“Con đàn bà kia đâu? Bắt nó lại!”
“Đại ca, ở bên kia!”
“Con khốn kia, mày còn dám chạy!”
Một đám đàn ông mặc đồ đen hùng hổ vọt tới, dẫn dầu là một gã đàn ông khóe mắt có vết sẹo, gã đàn ông đó túm lấy tóc Tần Cẩn Du, giơ tay tát hai cái bốp bốp lên mặt cô ta, “Chạy nữa đi, sao mày không chạy tiếp đi!”
Ninh Hề Nhi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát sợ, chỉ trong nháy mắt sắc mặt cô đã tái nhợt.
Tần Cẩn Du đã dây vào kẻ nào mà thành ra thế này vậy?
“Cậu Kỷ, cứu tôi với!” Tần Cẩn Du la khàn cả giọng, Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, không đồng ý ngay lập tức, mà quay đầu nhìn Ninh Hề Nhi, “Cậu muốn cứu cô ta không?””
Tần Cẩn Du lúc này mới nhìn rõ, hóa ra Ninh Hề Nhi ở trên xe!
Lúc trước cô ta từng bắt nạt Ninh Hề Nhi như vậy, giờ Kỷ Dạ Bạch đưa quyền lựa chọn cho Ninh Hề Nhi, chắc chắn Ninh Hề Nhi chỉ ước gì cô ta đi chết, làm sao có thể cứu cô ta chứ?
Nở một nụ cười đầy bi thương, Tần Cẩn Du khóc không thành tiếng, mặt sưng phù giống cái bánh bao, so với cái vẻ kiêu căng cao quý, chỉ tay năm ngón như trước kia cứ như thể hai người khác nhau!
Ninh Hề Nhi giật giật ống tay áo Kỷ Dạ Bạch, “Giúp cô ta đi, ít nhất cũng gọi điện thoại cho bảo vệ.”
Cô không phải đức mẹ, nhưng đám đàn ông này vừa nhìn đã biết không phải người tốt, Tần Cẩn Du rơi vào tay bọn họ, có lẽ ngay cả mạng cũng sẽ mất.
Cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta đi chết?
Kỷ Dạ Bạch gật đầu, xuống xe, đóng cửa, nhíu mày nhìn gã đàn ông mặt sẹo, “Thả người ra.”
Gã đàn ông mặt sẹo liếʍ liếʍ khóe miệng, nở nụ cười đầy chết chóc, “Mày kêu ông đây thả là ông đây thả liền ư? Hừ!”
“Không thả cũng được.” Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh nói, khiến mấy gã đàn ông khác cười to.
“Thằng này chắc là công tử bột hả? Quá nhát! Ông đây lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, chưa thấy ai nhát như thế.”
Ngay lúc đám người cười đến ngửa trước ngửa sau, hơn mười người đàn ông ăn mặc khác nhau xuất hiện khắp bốn phía của bãi đỗ xe.
Những người này, tất cả đều là người mà nhà họ Kỷ sắp xếp để bảo vệ Kỷ Dạ Bạch, ai nấy đều là những người có bản lĩnh bất phàm.
Mấy gã đàn ông kia lập tức cười không nổi, gã ta thấp giọng chửi rủa một tiếng, bỏ lại Tần Cẩn Du, “Các anh em, chúng ta rút lui!”
Kỷ Dạ Bạch phất phất tay, những người đó đều tản đi, ẩn núp trong chỗ khuất.
Tần Cẩn Du quỳ rạp trên mặt đất đau đớn khóc, Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, không để ý tới cô ta, mở cửa xe ra lên xe.
“Cậu Kỷ, chờ một chút!” Tần Cẩn Du gọi hắn lại, “Tôi có chuyện muốn nói với Ninh Hề Nhi!”
“Cô ấy không có thời gian.” Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói.
“Tôi muốn xin lỗi cô ấy, lời xin lỗi phát ra từ tận đáy lòng!” Vẻ mặt Tần Cẩn Du chân thành nói, Kỷ Dạ Bạch ngẫm nghĩ, “Một phút!”
Hắn đi ra phía xa, Tần Cẩn Du đứng dậy khỏi mặt đất, dán người lên cửa kính xe, “Ninh Hề Nhi, cô có thể cho tôi mượn một khoản tiền không?”
Ninh Hề Nhi nhíu mày, “Cô muốn mượn bao nhiêu?”
“Một triệu Tệ!” Tần Cẩn Du không muốn mình trông thảm hại trước mặt cô ta, còn kiêu ngạo ngước cằm, “Đối với cô mà nói nó hẳn là rất dễ dàng đúng không, dù sao cô có cậu Kỷ nuôi…”