Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 190: Cậu thích kỷ dạ bạch thật rồi

Editor: Nguyetmai

Ngay khi Thành Du Nhiên vừa dứt lời thì những miếng khoai tây trong tay Ninh Hề Nhi rơi lạch xạch xuống đất.

Đôi mắt đen bóng như ngọc lưu ly của cô mở lớn, cô kinh ngạc đến mức đơ người!

“Này, cậu không phân biệt được đâu là thích đâu là yêu hả?” Thành Du Nhiên hỏi.

Ninh Hề Nhi lúng túng cắn môi, “Có gì khác nhau sao…”

“Tất nhiên rồi!” Thành Du Nhiên phát điên, “Trời ạ! Trước tớ đã nghi ngờ cậu là đứa đần độn trong tình cảm, giờ không còn gì phải nghi ngờ nữa, là đúng rồi!”

Chẳng trách Ninh Hề Nhi từng nhiệt tình theo đuổi Cung Tu đến vậy, đó không phải là ngốc, mà là không biết cái gì gọi là thích thật sự!

“Thế này đi, tớ hỏi cậu mấy câu, cậu phải trả lời bằng trực giác, không được suy nghĩ!”

“Được.”

“Nếu Kỷ Dạ Bạch hôn cô gái khác, cậu có tức giận không?”

“Ừm, sao cậu ấy có thể hôn cô gái khác chứ!” Ninh Hề Nhi phát cáu.

Đôi mắt Kiều Nam Thành tối đi, nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi.

Thành Du Nhiên thảng thốt, tiếp tục hỏi: “Nếu Kỷ Dạ Bạch lại gần cậu, tim cậu sẽ đập nhanh hơn, mặt mũi nóng bừng, căng thẳng, thấp thỏm, không biết làm gì đúng không?”

Mặt Ninh Hề Nhi hơi đỏ, ngập ngừng không đáp.

Thành Du Nhiên giục: “Đã nói là không được suy nghĩ rồi mà!”

Sau vài giây, Ninh Hề Nhi yếu ớt gật đầu.

“Nếu Kỷ Dạ Bạch làm vài động tác thân mật với cậu, ví dụ như nắm tay, ôm, kiss, thậm chí là ngủ chung giường, cậu có thể chấp nhận không?”

Ninh Hề Nhi mơ màng, “Từ nhỏ chúng tớ đã rất thân rồi, lúc nhỏ còn tắm chung, nghịch vịt vàng…”

Thậm chí mấy kiểu ôm hôn gì đó càng không cần nhắc đến, quan hệ hai nhà vốn rất tốt, hai người từ nhỏ đến lớn vô cùng thân thiết nên đã thành quen rồi.

Thành Du Nhiên thở dài, do dự một chút rồi tiếp tục hỏi, “Nếu giờ Kiều Kiều hôn cậu, phản ứng đầu tiên của cậu là gì?”

Ninh Hề Nhi không cần nghĩ, vung vẩy nắm đấm, “Đánh cậu ấy!”

“Cung Tu hôn cậu thì sao?”

“Bảo Kiều Kiều đánh cậu ta!”

“Ngôn Dịch Thâm?”

“Anh ta mà dám hôn mình thì mình sẽ quẹt hết tiền trong thẻ của anh ta, cho anh ta muốn khóc mà không khóc nổi!”

“Vậy nếu là Kỷ Dạ Bạch thì sao?” Thành Du Nhiên nhanh chóng hỏi, nhưng Ninh Hề Nhi không đáp lại tự nhiên như vừa xong, cô thoáng ngẩn ngơ.

Kỷ Dạ Bạch hôn cô…

Hình như… cô không bài xích.

Bởi vì trong ý thức của cô, hình như Kỷ Dạ Bạch làm vậy với cô, cô đều có thể chấp nhận.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kỷ Dạ Bạch “bắt nạt” cô hết lần này đến lần khác nhưng cô chưa từng trở mặt với Kỷ Dạ Bạch.

“Đối với tớ cậu ấy giống một người anh trai, người thân! Người thân hôn thì sao lại không được!” Ninh Hề Nhi vẫn còn mạnh miệng, nhưng trái tim cô đã dần dần hỗn loạn rồi…

Rất loạn, rất sợ…

Thành Du Nhiên lắc đầu, “Không, rõ ràng cậu không đối xử với cậu ấy như người thân, cậu thích Kỷ Dạ Bạch thật rồi!”



Nhà họ Kỷ…

Kỷ Dạ Bạch tắm rửa xong, hắn lấy khăn lông lau tóc, điện thoại vứt trên giường đột nhiên kêu lên.

Thấy rõ thông báo cuộc gọi đến, Kỷ Dạ Bạch nhấn nghe.

“Anh…”

Một giọng nói trầm thấp hữu lực vang lên, mang theo khí thế uy nghiêm của người bề trên, “Chuyện tên nhóc nhà họ Ngôn đính hôn với Ninh Hề, em biết chưa?”

Kỷ Dạ Bạch siết chặt điện thoại, “Ừm.”

“Nhà họ Ninh muốn kết thông gia với nhà họ Ngôn, vì vậy họ chọn hy sinh Ninh Hề, chuyện này là ý của Ninh Cảnh Thâm. Có lẽ cô ấy cũng không biết rõ chuyện này.” Kỷ Dạ Mặc nói.

“Anh nói cái gì?” Con ngươi của Kỷ Dạ Bạch thẫm lại, vẻ tàn khốc hiện lên trong mắt hắn.