Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 174: Phản kích! (1)

Translator: Nguyetmai

“Cậu Kỷ, tôi… tôi… tôi…” Bành Sa Sa sợ hãi trộm nhìn lên khuôn mặt hắn, khi thấy vẻ mặt u ám như bị mây đen dày đặc che kín của hắn, cô ta sợ đến mức muốn khóc òa lên.

Lúc nghỉ giải lao giữa giờ, chính cô ta là người phát bài thi và thẻ đáp án…

Bài thi và thẻ đáp án của Ninh Hề Nhi đã bị cô ta lén lút lấy đi rồi đưa cho Mộc Y Tinh và Diệp Thiển Hạnh rồi.

Vừa nghĩ tới đây, cô ta lại chột dạ vô cùng, dù sao chết không đối chứng, nếu đã làm thì cô ta phải làm đến cùng!

Bành Sa Sa ngẩng đầu mở miệng, “Cậu Kỷ, nhưng đúng là thành tích bình thường của Ninh Hề Nhi không cao như vậy, cậu và cậu ấy ngồi cùng bàn, chẳng phải cậu là người hiểu rõ điều này nhất sao?”

Kỷ Dạ Bạch như vừa nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời, “Không cần nói là có hay không nữa, tôi chỉ hỏi cậu một câu, chứng cứ đâu!”

Bành Sa Sa đần mặt hỏi lại, “Chứng cứ gì cơ?”

“Cậu cứ luôn miệng nói Ninh Hề Nhi gian lận, thế lấy chứng cứ ra cho mọi người xem đi! Cậu có chính mắt nhìn thấy cậu ấy gian lận không?”

“Không… không thấy…”

“Thế thì câm miệng lại! Cái gì không nên nói thì đừng phát ngôn bừa bãi!” Gương mặt Kỷ Dạ Bạch như bao phủ một tầng sương lạnh, hắn nhìn lướt một vòng cả lớp rồi nói, “Còn các cậu thì sao? Có ai nhìn thấy không?”

Đám người chạm phải ánh mắt lạnh như băng của hắn liền cúi đầu im lặng.

“Giản Nghi Tuyết, cậu nhìn thấy chưa hả? Cậu chắc chắn Ninh Hề Nhi gian lận nên mới lấy được hạng ba sao?” Kỷ Dạ Bạch khoanh tay đứng hiên ngang như một vị vua đang nhìn thần dân của mình.

Giản Nghi Tuyết sững người một lúc, sau đó vội lắc đầu, “Không có…”

Thấy tình hình như thế, Mộc Y Tinh không khỏi thầm nghiến răng.

Chết tiệt, rốt cuộc Ninh Hề Nhi có gì tốt mà có thể khiến Kỷ Dạ Bạch bảo vệ cô ta như thế?

Khóe miệng Ninh Hề Nhi khẽ cong lên, ngẩn ngơ ngắm nhìn bóng lưng của Kỷ Dạ Bạch.

Bóng lưng của hắn cao lớn, sống lưng thẳng tắp như thân cây tùng, hắn đang đứng trước mặt cô, bảo vệ cho cô.

Ngực trái bỗng nóng rực lên như thể trái tim tràn đầy một sự ấm áp.

“Không có chứng cứ, thế thì mời mọi người đừng kết luận bừa bãi như thế nữa.” Giọng nói nhẹ nhàng của Thời Niệm Sơ vang lên rất đúng lúc, “Giờ không có chứng cứ chứng minh là Ninh Hề Nhi gian lận, thế nên chuyện này phải điều tra xong…”

“Thầy ơi! Nhưng cũng không thể chứng minh được Ninh Hề Nhi không gian dối!” Mộc Y Tinh sốt ruột mở miệng, đôi mắt cô ta đã ửng hồng, “Thầy làm như thế là thiên vị Ninh Hề Nhi!”

“Ai nói không có chứng cứ?” Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng đáp trả một câu khiến trái tim Mộc Y Tinh như muốn vọt ra ngoài.

Sao có thể? Sao có thể có chứng cứ chứ?

Bài thi và thẻ đáp án của Ninh Hề Nhi đã bị cô ta xé nát rồi quăng vào thùng rác nhà vệ sinh để phi tang mọi dấu vết rồi!

“Vừa rồi từng câu từng chữ mọi người nói ra tôi đã ghi âm lại rồi. Nếu tôi có thể chứng minh Ninh Hề Nhi không hề gian dối thì tất cả những người đã sỉ nhục Ninh Hề Nhi đều phải xin lỗi cậu ấy cho tôi! Nếu không… lớp S không ngại thay máu lần nữa đâu nhé!”

Lời lẽ cương quyết hung hãn chất chứa sự uy hϊếp đáng sợ. Những người vừa rồi to mồm nhất, giờ thì chẳng có cái gan để lên tiếng nữa nói chi là phản đối!

Dứt lời, khuôn mặt Kỷ Dạ Bạch dần dần nở một nụ cười khiến người ta rét lạnh, “Nếu các cậu đã không nói gì tức là không có ý kiến rồi nhé.”

Reng reng reng!

Chuông báo hết giờ vang lên.

Kỷ Dạ Bạch nắm lấy cổ tay của Ninh Hề Nhi rồi bước nhanh ra khỏi phòng học, để lại đám người đang ngơ ngẩn đến trợn mắt há mồm.

Thời Niệm Sơ day day trán, sau đó lên tiếng, “Mọi người đi ăn trưa rồi nghỉ ngơi sớm đi. Tan học thôi.”

Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi vừa rời khỏi, Bành Sa Sa đã căng thẳng nhào tới bên cạnh Mộc Y Tinh, “Y Tinh, giờ phải làm sao đây? Lỡ mà cậu Kỷ điều tra ra được thì chúng ta tiêu là cái chắc!”