Translator: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi nằm bẹp trên bàn học, mắt nhìn trộm Kỷ Dạ Bạch.
Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch lạnh lẽo như muốn đông cứng không khí xung quanh, đôi mày rậm cau có, tâm trạng hắn có vẻ không tốt chút nào.
Hừm, tên ác ma chết tiệt này chắc chắn thi kém lắm nên mới sợ thầy công bố điểm thi!
Cô khẽ nhích về phía Kỷ Dạ Bạch, nói với giọng hả hê khi thấy người gặp họa, “Thi không được hay sao vậy? Có cần tôi giả chữ ký dì Kỷ ký bảng điểm giúp cho cậu không!”
Kỷ Dạ Bạch lườm cô một cái, vẻ mặt của hắn… như đang nhìn một con ngốc nghếch.
“Thôi nào, sông có khúc người có lúc, ai mà chẳng từng bị điểm kém đâu! Ngoan đừng khóc, phải biết đứng dậy từ thất bại, cậu là Kỷ Dạ Bạch cơ mà!”
Cốc!
Ngón tay Kỷ Dạ Bạch gõ lên cái trán sáng sủa của cô, “Con nhóc ngốc này, tránh ra chỗ khác đi.”
Ninh Hề Nhi im lặng! Cậu mới là tên ngốc ấy!
“Hừ!” Cô khoanh tay rồi nói, “Đúng là không biết trân trọng lòng tốt của người khác, sau này tôi chả thèm an ủi cậu nữa đâu!”
Vừa dứt lời, Thời Niệm Sơ trên bục giảng đã đọc to danh sách xếp hạng kỳ thi lần này: “Hạng nhất, Kỷ Dạ Bạch, tổng điểm 697.”
Hả?
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi ngây đơ như hóa đá, vừa rồi là ảo giác à?
Thang điểm chẳng phải là 700 à? Nhưng Kỷ Dạ Bạch lại thi được tới 697 điểm, cậu ta còn là người sao?”
“Quào, Kỷ Dạ Bạch đúng không hổ là cậu chủ nhà họ Kỷ, hạng nhất luôn nằm trong túi của cậu ấy!”
“Rõ ràng chỉ cần khuôn mặt thôi là cậu ấy đã đủ thành đại thần rồi, nhưng ngay cả thực lực cũng đáng sợ như thế! Muốn quỳ luôn!”
“Cậu Kỷ có IQ trên 120 đấy, nghe bảo số liệu cụ thể trâu bò lắm luôn!”
“Ôi muốn hợp tác với cậu Kỷ sinh con quá, đứa bé chắc chắn sẽ rất thông minh…”
Ninh Hề Nhi lúng túng rụt cổ lại.
Xấu hổ quá, má ơi xấu hổ quá.
Cô lại phát bệnh xấu hổ rồi!
“Thầy muốn tuyên dương một bạn học đã có kết quả rất tốt và tiến bộ rất lớn trong kỳ thi lần này, đó chính là bạn Ninh Hề Nhi. Kỳ thi lần này bạn ấy đứng thứ ba lớp chúng ta.” Thời Niệm Sơ chậm rãi nói, cả lớp dường như im lặng mất vài giây, sau đó liền bùng nổ như vừa bị thả một quả bom, vụ nổ này còn lớn hơn khi nghe thấy thành tích của Kỷ Dạ Bạch rất nhiều!”
“Ninh Hề Nhi học giỏi đến mức đó sao? Sao tớ không thấy như thế vậy.”
“Đúng thế, trước đây thành tích của cậu ấy rất bình thường mà, lần nào thầy cũng nhắc cậu ấy…”
Mộc Y Tinh khẽ ho cho đằm giọng rồi lên tiếng, “Nói không chừng là người ta nắm được phương pháp học nào đó hiệu quả cao nên mới tiến bộ như bay thế.”
Câu nói đầy ẩn ý như thế lập tức khiến cả lớp đều nghĩ đến một khả năng.
Ngay cả Kỷ Dạ Bạch cũng không khỏi cau mày lại.
Hắn là người hiểu rõ sức học của Ninh Hề Nhi nhất, nếu xếp hạng top 20 thì bình thường, có làm bài xuất thần lắm cũng chỉ top 15 là cùng thôi, top 3? Hình như hơi sai sai!
“Đứng thứ ba á? Hôm đó mình thi tốt thế sao?” Ninh Hề Nhi vui mừng thốt lên.
“Ninh Hề Nhi, bài thi của cậu đâu? Cho bọn tớ chiêm ngưỡng đi nào!” Một nam sinh hò hét, mọi người cũng bắt đầu xôn xao, “Đúng thế đúng thế, cho chúng tớ xem với nào!”
“Hả?” Ninh Hề Nhi ngu ngơ hỏi, “Bài thi gì?”
“Lúc nghỉ giải lao giữa giờ có phát bài thi đó!”
Ninh Hề Nhi nhìn ngó bàn của mình, trừ quyển sách ra thì không còn gì trên bàn nữa.
“Sao tớ không thấy phát gì hết…”
“Không thể nào! Ai cũng được phát bài thi mà!” Bành Sa Sa nói với giọng móc mỉa, “Đừng nói là… cậu có bí mật gì đó không cho người khác xem bài được nhé?”
“Cậu đừng có mà vu oan cho người khác!” Ninh Hề Nhi tức giận, “Của tớ chưa phát mà thôi!”
Diệp Thiển Hạnh nhỏ giọng lên tiếng, “Hình như trong kỳ thi này, bạn Ninh ngồi đằng sau của bạn Kỷ thì phải…”
Cả lớp đều ồ lên một tiếng bừng tỉnh!
Mộc Y Tinh ra vẻ đau buồn khôn xiết, vẻ mặt như kiểu rất quan tâm đến Ninh Hề Nhi, “Hề Nhi à, sao cậu lại làm như thế hả?”