“Vâng!”
Bảo vệ nhận lệnh, túm lấy Diệp Kiều Kiều, Diệp Kiều Kiều tức giận chửi ầm lên, cô ả định phản kháng, nào ngờ bị người bảo vệ cao lớn bẻ quặt tay ra sau lưng, kéo ra khỏi cửa trung tâm mua sắm, dùng sức đẩy cô ả xuống đất!
“Đây là thái độ cư xử với khách hàng của các người hả? Có tin sau này tôi không thèm tới đây mua sắm nữa không!” Diệp Kiều Kiều bị giày cao gót của mình làm cho trẹo chân, cô ả ngã phịch xuống đất, tóc tai xốc xếch, nhìn chật vật cực kỳ.
Bảo vệ thương hại nhìn cô ả: “Cô à, cô đã bị đưa vào danh sách đen của trung tâm mua sắm chúng tôi rồi! Từ nay về sau, bất kỳ một trung tâm nào nằm trong chuỗi các trung tâm mua sắm của chúng tôi, cô đều không có tư cách bước vào!”
Đám nhân viên bảo vệ nghênh ngang bỏ đi.
Cô ả chống tay chống chân lồm cồm bò dậy, mặt mũi xám xịt, thu hút sự cười nhạo của người qua đường.
Diệp Kiều Kiều tức đến nghiến răng, đều tại Ninh Hề Nhi cả, bằng không sao cô ả lại bị người ta cười nhạo?
Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Cô biết Ninh Hề Nhi à?”
Diệp Kiều Kiều ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô gái mảnh khảnh mặc đồng phục tiệm đồ ăn nhanh đang nhìn mình, bề ngoài cũng coi như thanh tú, trên mũi là một đống tàn nhang chằng chịt.
“Liên quan m* gì mày!” Diệp Kiều Kiều tức giận lườm cô ta.
Cô gái mặt đầy tàn nhang bày ra vẻ yếu ớt nhu nhược, rụt rè nói: “Nếu tôi bảo, tôi có thể giúp cô dạy dỗ Ninh Hề Nhi thì sao?”
Diệp Kiều Kiều sáng mắt lên: “Thật chứ?”
…
Nhà họ Kỷ…
Ninh Hề Nhi rúc vào trong chăn, mặt nóng phừng phừng tưởng chừng có thể rán được trứng!
Cô hôn Kỷ Dạ Bạch!
Cô hôn Kỷ Dạ Bạch đấy!
Haizzzz, sao cô có thể chủ động hôn tên khốn kia chứ?
Ảo não gõ gõ vào đầu mình, Ninh Hề Nhi quắn quéo loạn xị trên giường.
Kỷ Dạ Bạch đẩy cửa bước vào, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là Ninh Hề Nhi đang cuốn chăn lăn hết từ bên này sang bên kia.
Tâm trạng hắn có vẻ không tệ, đôi môi khẽ cong lên, tay khoanh trước ngực, giọng điệu nghe rất gợi đòn: “Hề ngốc, xuống ăn cơm.”
Ngay chính hắn cũng không ý thức được, vốn định gọi Ninh Hề Nhi là “Ninh Hề” lại biến thành “Hề ngốc”.
“A! Sao cậu lại vào đây!” Ninh Hề Nhi vội ngồi dậy tử tế, vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Kỷ Dạ Bạch, mặt cô lại bắt đầu nóng lên…
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Không cho phép cậu vào phòng của tôi!”
“Hừ, ai thèm cái ổ heo của cậu!”
Ninh Hề Nhi nhảy xuống giường, vô tình đυ.ng phải quyển nhật ký đặt trên đó, quyển nhật ký rơi xuống đất, một tấm vé vào cửa kẹp bên trong rớt ra.
Ninh Hề Nhi chột dạ lén nhìn Kỷ Dạ Bạch, cô mau chóng nhặt quyển nhật ký lên.
Con ngươi Kỷ Dạ Bạch trầm xuống, hắn cúi người nhặt tấm vé mới hạ cánh cạnh chân mình lên.
Buổi hòa nhạc của nghệ sĩ dương cầm Phyllis nổi tiếng, vé VIP vào cửa.
Giá cả cũng không rẻ.
Ninh Hề Nhi mới giấu kỹ cuốn nhật ký xong, thấy Kỷ Dạ Bạch cầm vé vào cửa Cung Tu tặng mình, cô vội thốt lên: “Trả lại cho tôi!”
Quét qua một nhát, ánh mắt Kỷ Dạ Bạch khóa chặt cô.
Lạnh lẽo như vậy, khiến cô thấy đáng sợ quá!