Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 68: Hôn ước (1)

Ninh Hề Nhi không quay đầu lại mà chỉ nhướng mày. Kỷ Dạ Bạch từng có bạn gái sao?

Mộc Y Tinh thấy cô vẫn bình tĩnh bước đi thì tức giận lắm. Con khốn chết tiệt, nói đến vậy rồi mà vẫn trơ ra như không, sao nó không phản ứng như mình nghĩ chứ! À mà cũng chẳng sao, giờ cô ta kiêu ngạo bao nhiêu thì đến lúc đó sẽ càng chịu nhiều tổn thương bấy nhiêu mà thôi.



Nhà họ Kỷ…

Ninh Hề Nhi bắt taxi về đến nhà, đúng lúc gặp Kỷ Dạ Bạch đang uống nước dưới tầng. Cô chỉ liếc qua rồi vờ như không nhìn thấy hắn.

Kỷ Dạ Bạch nhíu mày bực bội, rõ ràng là cô sai, giờ còn dám tỏ thái độ với hắn sao? Đúng là một con nhóc thích ăn đòn!

“Chị Hề, chị về rồi đó ạ!” Miêu Miêu đang ngồi cạnh bàn trà làm bài tập, thấy Ninh Hề Nhi về thì vui vẻ chào cô: “Chị ơi, em muốn xem phim hoạt hình!”

“Ừ, được.”

“Không được.”

Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi gần như nói cùng một lúc. Ninh Hề Nhi trừng mắt nhìn hắn, Kỷ Dạ Bạch đi tới nghiêm mặt nhắc nhở Miêu Miêu: “Em phải làm xong bài tập mới được xem.”

Miêu Miêu bé nhỏ vô cùng thất vọng, đành chán nản xòe ngón tay làm phép trừ.

Ninh Hề Nhi đến tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua rồi nhìn cốc nước trên bàn, đôi mắt tinh nghịch của cô khẽ đảo vòng quanh. Cô lén nhìn ra ngoài phòng khách, thấy Kỷ Dạ Bạch đang hướng dẫn Miêu Miêu làm bài tập.

Hừm hừm… Có nên nhổ nước bọt vào không nhỉ?

Hừ! Tên khốn khϊếp ấy cứ bắt nạt cô mãi thôi, cô cũng phải báo thù lại mới được!

Ninh Hề Nhi đang thầm tiếp thêm can đảm cho bản thân rồi cầm lấy cốc nước, đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện của ông bà Kỷ, làm Ninh Hề Nhi sợ quá run bắn người lên, làm rớt luôn cốc nước.

“Ơ, Ninh Hề, cháu làm sao thế?” Bà Kỷ lo lắng hỏi cô.

Ninh Hề Nhi cười gượng xấu hổ: “Vừa rồi cháu mải suy nghĩ quá…” Cô ngồi xổm xuống nhặt mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy trên mặt đất, không cẩn thận bị mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm chảy máu tay.

Bỗng một bàn tay thon dài với những khớp xương nổi lên rõ ràng nắm lấy tay cô, cùng lúc đó trên đầu cô vang lên câu nói đầy tức giận: “Đồ ngu ngốc này, cậu là heo sao?”

“Dù tôi là heo cũng khác giống heo như cậu! Tôi là giống heo đứng trên đỉnh kim tự tháp, mà cậu là con heo đứng dưới tầng chót của chuỗi thức ăn!”

“Còn lâu đi, cậu bớt nói xàm đi, cậu mới là đồ con heo vừa ngu ngốc, vừa xấu xí!”

“Cậu đang nói bản thân mình hả?”

“Cậu… đồ khốn!”

“…”

Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch cãi nhau rất hăng, đánh thức trái tim thiếu nữ của bà Kỷ: “Ôi chao ôi, Hề Nhi và Dạ Bạch đến cãi nhau cũng tình cảm quá.”

Ông Kỷ mỉm cười đầy cưng chiều, vuốt ve mái tóc vợ mình.

Kỷ Dạ Bạch cầm hòm thuốc ra, kéo Ninh Hề Nhi ngồi lên ghế sô pha. Hắn tẩm cồn i-ốt vào bông rồi sát trùng vết thương cho cô, Ninh Hề Nhi đau đến mức xuýt xoa.

Kỷ Dạ Bạch liếc cô rồi bĩu môi: “Yếu như sên ấy.”

Tuy hắn nói như vậy nhưng động tác trên tay lại dịu dàng đến khó tin. Để di chuyển lực chú ý quên đi cái đau nên Ninh Hề Nhi mở TV tìm kênh đang chiếu phim thần tượng để xem.

Bà Kỷ cũng là một người hâm mộ phim truyền hình, bà xem đến đoạn nam chính đè nữ chính lên ghế sô pha thì kích động vô cùng: “Ôi kìa, sắp hôn rồi sắp hôn rồi kìa!”

“Đúng đó ạ.” Ninh Hề Nhi hứng thú theo dõi diễn biến phim, chợt cô nghĩ đến điều gì đó: “Quên mất, Miêu Miêu không được xem. Em mau nhắm mắt lại đi.”

Miêu Miêu mở đôi mắt to tròn đầy ngây thơ: “Anh Bạch và chị Hề cũng từng làm vậy rồi cơ mà? Vì sao Miêu Miêu không được xem chứ?”

Cạch…

Kẹp bông sát trùng trong tay Kỷ Dạ Bạch rơi xuống đất.

Hai mắt bà Kỷ sáng bừng lên khi nghe thấy câu nói của con gái mình: “Hả? Thật ư? Hề Nhi, Dạ Bạch, thì ra hai đứa đã tiến triển đến mức này rồi, nhanh thật đấy!”