“Kỷ Dạ Bạch… Cậu, cậu đứng lên rồi nói!” Ninh Hề Nhi mặt đỏ đến tận mang tai, ánh mắt né tránh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch véo tai cô, hài lòng nhìn con nhóc trong lòng đang run rẩy như hắn dự đoán. Chẳng hiểu sao tâm tình hắn chợt tốt lên đôi chút.
“Ninh Hề, thật ra thì tôi có câu này muốn nói với cậu…” Giọng Kỷ Dạ Bạch chân thành và quyến luyến quá đỗi khiến trái tim Ninh Hề Nhi nhất thời đập rộn ràng.
Trời ạ… Kỷ Dạ Bạch muốn nói gì với cô đây?
Cô không dằn được bắt đầu suy nghĩ miên man…
Giọng của Kỷ Dạ Bạch khàn khàn, hắn kề sát vào tai cô, ngay cả nhịp thở của hắn cô cũng có thể cảm nhận được. Từng hơi thở của hắn phả vào tai cô tê tê ngưa ngứa.
“Anh đây muốn ngủ trên giường!” Hắn ta bỗng hét to một câu, sau đó đẩy Ninh Hề Nhi xuống dưới đất.
Ninh Hề Nhi nhanh chóng che cái tai đau nhức, ngỡ ngàng bò dậy.
Trên sàn nhà trải thảm rất dày nên cô ngã cũng không đau, chẳng qua sự hụt hẫng này, không khỏi quá…
Kỷ Dạ Bạch nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, hắn không nhịn được nữa, cười phì.
Ha ha ha!
Quả nhiên bắt nạt con nhóc này rất vui!
“Kỷ Dạ Bạch! Cậu đúng là vô liêm sỉ!” Ninh Hề Nhi tức muốn chết, cô lật người, tủi thân cuộn mình lại. Có lẽ là do quá mệt mỏi nên chẳng mấy chốc, cô đã ngủ thϊếp trên sàn nhà.
Kỷ Dạ Bạch ngồi trên giường thấy dáng vẻ đáng thương này của cô thì dần dần ngưng cười.
Có phải hắn hơi quá đáng không?
…
Lúc Ninh Hề Nhi tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào phòng khiến cô chói mắt.
“Ưm…” Ninh Hề Nhi dụi mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Bên dưới người cô mềm quá, hóa ra là giường!
Ơ? Không phải tối hôm qua Kỷ Dạ Bạch bắt cô ngủ dưới đất ư? Tại sao buổi sáng cô lại nằm trên giường thế này? Không phải Kỷ Dạ Bạch bế cô lên giường đấy chứ?
Trợ lý của ông Kỷ đứng ở cửa, mỉm cười đưa hai túi giấy cho Kỷ Dạ Bạch: “Cậu chủ, đây là đồng phục của cậu và cô Ninh.”
Kỷ Dạ Bạch tò mò: “Sao anh biết tôi và cô ấy ở đây?” Một suy nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu, Kỷ Dạ Bạch sa sầm mặt: “Chẳng lẽ là… chuyện ở khách sạn tối qua cũng do bố mẹ tôi sắp xếp, đúng không?” Nếu không thì làm sao có chuyện không có khách sạn nào còn phòng trống chứ!
“Cậu chủ, tôi phải đi đây.” Trợ lý cúi chào hắn, biểu cảm thật thà, nghiêm túc. Anh ta vừa quay người liền rút điện thoại ra, gửi tin nhắn wechat cho phu nhân Tổng Giám đốc: Phu nhân, cậu chủ và cô chủ đã thuê phòng thật rồi! Quào… Mới sáng sớm đã bị nhồi một đống đường, nghẹn chết mất…”
Bà Kỷ: “Hú hú hú… Vui quá đi mất! Tiểu Tây, trưa nay cho cậu thêm một cái đùi gà vào hộp cơm nhé!”|
Trợ lý Tiểu Tây: (*^__^*)
“Mau thay quần áo rồi còn đi học!” Kỷ Dạ Bạch ném đồng phục cho Ninh Hề Nhi. Cô lầm bầm vài tiếng rồi đứng dậy đi thay đồ.
Sau khi Ninh Hề Nhi thay đồ xong, Kỷ Dạ Bạch nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt. Cô mặc bộ đồng phục màu đen trên người, buộc tóc hai bên, dưới làn váy xếp ly là đôi chân thon dài mang đôi giày oxford màu đen, cả người toát lên sức sống thanh xuân và dáng vẻ đáng yêu, xinh xắn vô cùng.
Kỷ Dạ Bạch giật tóc cô, lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Xấu kinh hồn!”
Ninh Hề Nhi bừng bừng tức giận: “Xấu sao cậu còn nhìn làm gì!”
“Hừ, cứ thích nhìn đấy!”
…
Trường học…
Hai người đến khá sớm, sân trường vắng tanh vắng ngắt, chẳng có một mống nào.
Kỷ Dạ Bạch vươn vai một cái: “Tôi đi vệ sinh đã.” Hắn đút tay vào túi, thong dong bước đi. Ninh Hề Nhi nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, thè lưỡi trêu chọc, sau đó tự đi về phòng học trước.
Vừa bước vào cửa, một nữ sinh giàn giụa nước mắt lao ngay vào Ninh Hề Nhi, tức giận chỉ trích: “Ninh Hề Nhi! Mày đúng là đồ khốn nạn! Tại sao mày lại bắt nạt tao?”