“Nhưng tôi…” Hạ Sở Sở vẫn hơi do dự.
Lưu Sở Họa chỉ mỉm cười nhìn cô ta, yên lặng không nói gì.
“Thật ra cũng không có gì để nói.” Hạ Sở Sở cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, “Cô biết đấy, chúng tôi thi vào cùng một trường đại học. Vì vậy, khi chúng tôi học năm thứ hai đã chính thức ở bên nhau. Khi đó Tề Nhiên đã theo đuổi tôi một năm, anh luôn yên lặng đối xử rất tốt với tôi, luôn âm thầm chăm sóc tôi, nhưng cái gì cũng không nói. Có lần tôi mời bạn cùng lớp đi ăn cơm nhưng lại bị mất ví tiền, nên cảm thấy vô cùng xấu hổ trước mặt mọi người. Sau đó Tề Nhiên nghe được tin liền bỏ công việc trong tay xuống đến đón tôi. Vào một ngày nọ, bỗng nhiên tôi cảm thấy người đàn ông này không giỏi nói chuyện cho lắm nên tôi cũng không cần phải đợi lời tỏ tình của anh, chỉ cần biết anh thật sự thích tôi là đủ rồi.”
Tề Nhiên: “…”
Anh đấm một quyền lên con gấu bông ở trên đùi. Cái gì mà anh theo đuổi Hạ Sở Sở một năm, tất cả đều là giả dối. Lúc trước vì cha mẹ đều nói Hạ Sở Sở là con gái, cô ta cũng coi như cùng lớn lên với anh, có thể thi vào cùng một trường đại học là duyên phận, họ kêu anh chăm sóc cô ta một chút, có bận việc gì cũng nên đi giúp cô ta một phen, vé máy bay đi về cũng đừng quên mua cho cô ta một phần. Bởi vì cha mẹ dặn dò, Tề Nhiên mới không keo kiệt mà giúp đỡ Hạ Sở Sở, sau đó mối quan hệ dần trở nên gần gũi hơn, mọi người đều công nhận hai người họ là một đôi, anh nghĩ mình cũng có cảm xúc gì đó với Hạ Sở Sở nên họ mới ở bên nhau.
“Thật sự không tưởng tượng được Tề Nhiên sẽ làm ra việc theo đuổi một cô gái trong một năm?” Lưu Sở Họa nhẹ nhàng cười cười, nhìn không ra cô đang vui vẻ hay tức giận. Chuyện này, thật ra cô không thể tin được, nếu thật là như thế, vậy tại sao thời điểm Tề Nhiên nói muốn theo đuổi cô lại biểu hiện luống cuống như vậy?
Lúc này Hạ Sở Sở dường như mới ý thức được mình đã nói hơi quá, an ủi nói: “Đây đều là chuyện xưa rồi, xem ra bây giờ hai người thật hạnh phúc.”
“Vậy vì sao lúc trước hai người lại chia tay?” Lưu Sở Họa nhìn thẳng vào mắt cô ta, “Tôi nghe nói, là do cô chủ động chia tay, có thể nói cho tôi biết vì sao không?”
Trong lòng Tề Nhiên đột nhiên căng thẳng, miễn cưỡng kiềm chế mình không phát ra âm thanh.
Ánh mắt Hạ Sở Sở hơi lập loè, cô ta dừng động tác uống nước lại cúi đầu xuống che biểu cảm, “Cô Lưu.” Cô ta nắm chặt ly nước trong tay, “Tuy rằng bây giờ nói những lời này không tốt lắm, nhưng vì suy nghĩ cho sự an toàn của cô, tôi muốn nhắc nhở cô một điều, Tề Nhiên…”
“Sao?” Sắc mặt Lưu Sở Họa nghiêm túc.
“Bề ngoài anh nhìn qua thật bình thường, nhưng thật ra… Về tâm lý lại hơi quá cố chấp, cố chấp đến nỗi có thể làm ra vài chuyện kinh khủng. Tôi đã từng tự nói với bản thân anh làm như vậy bởi vì yêu tôi, nhưng chuyện này xảy ra quá nhiều lần, tôi thật sự không thể chịu được cho nên mới quyết định chia tay. Những năm qua, bởi vì anh là minh tinh lớn, sợ chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh nên tôi chưa từng nói ra bên ngoài.” Hạ Sở Sở mỉm cười tự giễu, “Hiện tại trên mạng đều nói tôi chủ động chia tay, tôi cũng chỉ có thể cam chịu.”
Ngón tay Lưu Sở Họa nắm chặt lại, lúc đầu cô chỉ tính để Hạ Sở Sở lộ ra tâm kế với dã tâm của mình, để đồ ngốc kia thấy rõ gương mặt thật của cô ta, lại không ngờ cô ta sẽ nói về loại chuyện này.
Lưu Sở Họa nhíu mày không muốn tiếp tục vấn đề này, “Thật sao? Tôi cảm thấy bây giờ anh ấy vẫn bình thường, thỉnh thoảng có chút chứng cưỡng bách gì đó cũng coi như không phải vấn đề tâm lý nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Không phải như thế.” Hạ Sở Sở lại trực tiếp đánh gãy lời cô, “Thời gian hai người ở bên nhau còn ngắn, có lẽ Tề Nhiên còn chưa biểu lộ ra trước mặt cô, hoặc là anh đã học được cách kiềm chế, cho nên cô chưa phát hiện ra. Thời điểm anh thật sự tức giận giống như ma quỷ, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Một tay cô ta nắm chặt áo, biểu cảm trông rất hoảng sợ, “Tề Nhiên sẽ phái người theo dõi mọi hành động của cô, mỗi ngày đều xem trộm điện thoại với máy tính của cô, lắp máy nghe trộm với máy theo dõi trong phòng cô, thậm chí… Anh không cho phép cô ra ngoài với bất cứ người bạn khác giới nào. Nếu không thể ngăn cản cô, anh sẽ ngăn cản bạn cô, uy hϊếp không được anh sẽ tìm người đánh một trận, cảnh cáo anh ta không được gặp cô nữa. Tâm lý Tề Nhiên không bình thường, tôi thật sự rất sợ hãi…”
Theo giọng điệu ngày càng dồn dập của Hạ Sở Sở, Tề Nhiên bên kia điện thoại đã sớm lạnh như băng, anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm và cắn chặt răng, đáy mắt dường như bùng lên một ngọn lửa, ý hận với Hạ Sở Sở đang dâng lên trong lòng anh. Vì sao lại nói hết chân tướng ra, rõ ràng cuộc sống của mình đã khôi phục lại, rõ ràng mình đang có được hạnh phúc, vì sao lại vạch trần tất cả vào lúc này?
Cùng lúc đó, có một nỗi sợ hãi vô tận bao lấy toàn thân anh, như thể cả người đang rơi xuống vực sâu không thấy đáy, không ngừng rơi xuống, nhưng mãi không chạm được tới đáy. Anh vội vàng hít hai hơi dùng ngón tay run rẩy tắt điện thoại.
“Đủ rồi!” Sau khi anh vừa mới tắt điện thoại, Lưu Sở Họa lạnh giọng la lên một câu. Giờ phút này, ngay cả ngụy trang cô cũng lười duy trì, “Đúng vậy, dưới tình huống đó cô lựa chọn chia tay là chuyện bình thường, nhưng nếu lựa chọn chia tay, tại sao trong lúc bạn trai cũ đã có người yêu mới, cô còn không biết xấu hổ xuất hiện rồi làm ra dáng vẻ thương nhớ không bỏ được?
Hạ Sở Sở hoảng sợ, mặt cô ta đầy kinh hoảng nhìn cô rồi đỏ mắt nói, “Tôi biết ngoài miệng cô Lưu nói rất dễ nghe, thật ra đáy lòng vẫn canh cánh về quá khứ của chúng tôi, nhưng cô cũng không thể nói ra những lời như vậy!”
Lửa giận trong lòng Lưu Sở Họa bùng lên. Cô móc điện thoại trong túi ra chuẩn bị tắt đi, nhưng không ngờ điện thoại đã sớm tắt từ khi nào. Cô nhíu mày lại, bây giờ cô không thể nghĩ được gì nhiều, ánh mắt cô như đao mà nhìn chằm chằm Hạ Sở Sở, “Đưa điện thoại cho tôi.”
Hạ Sở Sở không theo kịp mạch não của cô, “Làm… Làm cái gì?”
Rèm cửa kéo kín mít, không thể có phóng viên chụp lén. Nơi này do cô chọn, hiệu quả cách âm rất mạnh, người bên ngoài cũng không thể nghe thấy. Cô suy nghĩ trong đầu, sau đó cô trực tiếp đứng dậy, kéo tay Hạ Sở Sở đẩy qua một bên, rồi cầm lấy túi xách của cô ta trực tiếp đổ đồ vật bên trong ra, xác định bên trong cũng không có thiết bị ghi âm nào, điện thoại của cô ta cũng trong trạng thái bình thường, lúc này cô mới yên tâm.
“Cô đang làm gì?” Hạ Sở Sở hét lên một tiếng rồi vội vàng đi thu dọn đồ đạc của mình.
Lưu Sở Họa cười khẩy một tiếng, cầm điện thoại của cô ta click mở nhật ký cuộc gọi, sau đó dùng điện thoại của mình chụp lại màn hình điện thoại của cô ta, liên tục chụp được vài bức ảnh. Hạ Sở Sở muốn cướp lại điện thoại của mình, Lưu Sở Họa né qua một bên, biểu cảm trên mặt trào phúng, “Không phải cô nói Tề Nhiên làm cô thật sự sợ hãi sao? Vậy mà tôi thấy cô lại chủ động gọi mấy chục cuộc điện thoại cho anh ấy, nhưng đều không gọi được vậy?”
“Trả lại cho tôi!” Hạ Sở Sở chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ầm ầm, cả người đều khô nóng lên. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lưu Sở Họa nhìn có vẻ hiền lành lại đột nhiên làm như vậy trước mặt cô ta. “Tôi chỉ muốn giải thích chuyện phóng viên chụp lén lần trước với anh ấy, tôi thấy cô nghĩ người khác đều xấu xa. Minh tinh các người thật là bên ngoài một dáng vẻ sau lưng lại là một dáng vẻ khác, thật muốn mọi người xem bộ dáng đanh đá bây giờ của cô!”
“Ồ, thật sao?” Lưu Sở Họa cầm lấy ly nước sôi để nguội hắt thẳng lên mặt cô ta.
“A!” Hạ Sở Sở vươn tay tay chắn lại, nhưng vẫn bị dính nước, tóc cô ta lập tức ướt sũng, trông vô cùng chật vật.
Hạ Sở Sở lau nước trên mặt, ủy khuất đến rơi nước mắt, cô ta oán hận nói: “Tại sao Tề Nhiên lại thích một người như cô? Những gì cô làm với tôi hôm nay tôi sẽ nói hết cho Tề Nhiên, cũng sẽ nói với phóng viên. Tôi muốn nhìn xem cô có thể duy trì hình tượng của mình trước mặt mọi người như thế nào?”
“Làm sao, đến bây giờ cô còn chưa từ bỏ à, cô cứ đi nói với Tề Nhiên, để xem anh ấy sẽ đứng về phía tôi hay cô.” Lưu Sở Họa không để ý chút nào, kiêu ngạo cầm điện thoại của cô ta ném lên bàn, “Cũng mong cô đi kể chuyện xưa với phóng viên. Đúng lúc bộ phim mới của tôi còn lâu mới phát sóng, tôi đang cần một ít tin tức để bảo trì danh tiếng đây! Dù sao bộ phận xã giao của giải trí Tinh Thiên cũng chuyên nghiệp hơn người anh kia của cô rất nhiều, chỉ bằng những mánh khóe của cô, tôi còn sợ không thể rửa sạch mình sao?”
Lưu Sở Họa đến gần một bước, “Còn nữa, cô cho rằng lời nói của cô bây giờ mọi người sẽ tin tưởng sao? Đến lúc đó tôi lên weibo kêu oan, cư dân mạng sẽ đứng về phía tôi, hay đứng về phía cô đây?”
“Cô!” Hạ Sở Sở giơ tay lên định cho cô một bạt tai.
Nhưng lại bị Lưu Sở Họa cầm chặt cổ tay, đột nhiên vung ra bên cạnh khiến cho cô ta ngã lên ghế.
“Những lời kia của cô, muốn khoe ra để châm ngòi ly gián, tôi cũng lười để ý. Những cái cô gọi là quá khứ, trừ cô ra không có người nào canh cánh trong lòng cả.” Lưu Sở Họa nhẹ nhàng mà vỗ mặt cô ta, “Nếu cô thật sự có thể cạy được góc tường, có lẽ tôi sẽ có ý tốt đưa góc tường đó cho cô. Nhưng Tề Nhiên đã tỏ vẻ không muốn, hôm nay cô mang một cái búa, ngày mai mang một cái xẻng, thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Cô cười nhạo một tiếng, “Đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao còn không hiểu chuyện như vậy chứ! Phải biết rằng, người khác sẽ không cảm thấy cô ngây thơ mà chỉ cảm thấy cô rất ngu ngốc thôi.”