Sau chờ mong vô cùng của Diệp Y, nam chủ đại nhân bước chân vào, hắn vô cùng trông đợi nam chủ đại hiển thần thông đuổi được con quỷ, hay tốt nhất là gϊếŧ quách gã này đi, cho y chết lần nữa.
Sau bao thống khổ như thế, Diệp Y chỉ muốn gã này đời đời đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Con mắt nam chủ trợn to như muốn lồi khỏi con ngươi, tay rút kiếm chỉ hướng nam nhân yêu nghiệt, quát to đầy chính khí, "Ngươi là thứ gì, mau rời đi trước khi ta đánh hạ ngươi."
"Ngươi cứ đánh hạ được ta rồi hẵng hay." nam nhân phẩy quạt đầy vẻ phong lưu tao nhã, rồi nháy mắt với hắn, "Xem kĩ uy phong của ta nhé."
"...."
"Lâu lắm rồi không đấu với ai a. Những kẻ đủ mạnh thấy ta đều chạy hết." nam nhân liếʍ môi, đôi hắc mâu chuyển sang màu đỏ máu, tràn đầy huyết sát tinh khí. Diệp Y mở to mắt kinh hãi nhìn tên kia, cứ tưởng đã có chút vô cảm với sự điên khùng của y, nhưng lúc này hắn vẫn khϊếp đảm đến phát run, sợ đến muốn chảy nước mắt.
Một thứ đáng sợ, coi như nhìn quen đến đâu cũng vẫn đáng sợ.
Âm khí bốc cao từng trận, ngồi ngay cạnh y, Diệp Y đổ mồ hôi, hắn không hiểu được về huyền học quỷ đạo, nhưng vẫn có thể cảm thấy oán hận hơi thở mang đầy âm u của vô số vong hồn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từng sợi chân lông hắn dựng đứng, bị bức cho khϊếp sợ đến tột cùng.
Nam chính Lãnh Hạo trừng lớn mắt, nghe thấy từng tiếng gào khóc của âm hồn vang lên trong không khí, đều là những âm hồn mang đau khổ không thể tiêu tan, không đơn thuần hành hạ thính giác, mà là sợ hãi sâu tận xương tủy...
Ma quỷ này là bậc đại quỷ tu hành nhiều năm....
Hắn cắn răng, quay lưng bỏ chạy, chạy hết tốc lực. Nam nhân ma quỷ nhìn y bỏ đi, rồi chậm rãi quay đầu nhìn cái tay trắng bệch đầy mồ hôi đang níu áo mình, nhìn lên gương mặt, thấy sắc mặt y đã tái nhợt như người chết, sắp bị áp khí ép cho bất tỉnh lần nữa nhưng vẫn gượng chống ngăn mình lại, môi vẫn đang chảy máu, miệng há ra làm khẩu ngữ, "Đừng...."
Diệp Y mơ hồ nghĩ: Nam chính không được chết...
Ban nãy hắn đã nhìn ra, nam chính tuyệt không đấu lại được gã này, nếu y hạ thủ, nam chính chắc chắn chết ngay tại chỗ.
Sống đã bao nhiêu năm, gϊếŧ bao nhiêu người, tra tấn bao nhiêu quỷ, Mai tôn chủ sớm đã quên nhân tính là thứ gì, đã không còn mấy thứ cảm xúc vô dụng như nhân từ, bi thương, nhưng vào lúc này, trong lòng Mai tôn chủ bỗng nhiên mềm mại đi một mảnh, dậy lên chút mềm lòng hiếm hoi.
Cũng như chút mềm lòng đã xuất hiện khi thấy tiểu thiếu gia này nhất quyết không muốn chết đói, van cầu mình xin được cho ăn.
Hắn vẫn biết tên kia đang ở đâu, nhưng vẫn thở dài nói một tiếng, "Được rồi, ta không làm gì y đâu."
Diệp Y nghe được câu này mới yên tâm bất tỉnh. Cùng lúc đó, trong đầu hắn vang lên giọng nói máy móc của hệ thống: Hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ, nam chính trừ tà cho kí chủ.
Hóa ra chỉ cần nam chính đến trừ tà, không trừ thành công cũng coi như đã hoàn thành công việc.
Tiếp theo, chính hắn phải nghĩ cách loại bỏ tên này, nghĩ cách... sống tiếp.
***
Lãnh Hạo bỏ chạy, bỏ chạy rồi liền hối hận tự day dứt, hắn đã làm gì vậy? Đã thề sẽ giương cao chính nghĩa tiêu diệt ác quỷ, vậy mà hắn lại bỏ chạy khỏi ác quỷ, để thiếu gia đó ở lại tiếp tục chịu đựng.
Bị một đại quỷ như vậy ám, thiếu gia đó sẽ sống được bao lâu chứ?
Lãnh Hạo nhớ lại gương mặt đầy râu gầy chỉ còn xương của y, nhớ đến những vết sẹo trên mặt y, đầu bị dứt đi từng mảng da đầu, nghe nói y mới chỉ hai mươi mấy, nhưng nhìn y như đã già đi hai chục tuổi.
Về điểm này thì thật quá oan uổng cho Mai tôn chủ, ngoài tra tấn tinh thần Diệp Y ra, còn lại Mai tôn chủ vẫn chưa làm Diệp Y chảy một giọt máu nào. Công tích ấy đều từ nữ quỷ kia hết.
Còn về vấn đề râu ria bộ dạng gầy gò, đó là vì Diệp Y ăn không vô luôn nôn ra, cũng không có tinh thần để ý diện mạo bản thân nữa.
Nhưng, trong mắt Mai tôn chủ, thì dù đang có bộ dạng một trung niên đầy râu ria đầy sẹo nửa trọc đầu, thì Diệp Y vẫn rất dễ nhìn. Mai tôn chủ là đại quỷ đã sống bao năm, có một tính cách nhỏ: đó là, y để ý diện mạo bản thân, nhưng diện mạo người khác xấu hay đẹp y đều không để ý. Đặc điểm này sản sinh từ bao năm làm quỷ, khi vây quanh mình đều là những ma quỷ thân hình rữa nát máu tươi be bét đứt đầu mất ruột gan, thì hiển nhiên ngươi sẽ dần chẳng để ý đến vẻ ngoài người khác nữa, vì con quỷ nào cũng xấu xí, chỉ là ai xấu hơn ai ai trông còn toàn vẹn đủ bộ phận hơn ai thôi.
Mai tôn chủ để ý về việc kẻ đó có thú vị không, có khiến hắn vui vẻ không, còn vẻ ngoài, đó là cái gì?
Lãnh Hạo vừa đi vừa cắn dứt lương tâm, sau đó quyết định, được rồi, đêm nay hắn sẽ đi quỷ thị, điều tra xem tên kia là đại quỷ ở đâu nguồn gốc thế nào. Chỉ cần biết gốc gác thì sẽ có cách trừ diệt y.
***
Quỷ thị là nơi chúng quỷ tụ tập, để chúng mua bán trao đổi, hay đơn giản là hưởng thụ chút náo nhiệt của xã hội ma quỷ, những nhà tu hành có đạo hạnh cũng có thể đến đây tìm kiếm quỷ nô, hoặc đưa ra những giao ước với ma quỷ nhờ chúng thực hiện.
Lãnh Hạo đi đến quỷ thị, gặp một lão quỷ được mệnh danh là Vạn Quỷ thông, đưa ra âm tiền, hỏi lão ta con quỷ đang ở trong nhà tri phủ là ai.
Lão quỷ híp mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, sau đó rất chân thành bảo, "Tiểu tử à, nhìn ngươi dương khí tràn đầy thiện đức trên đầu, ta tử tế khuyên một câu, vị đại gia ở đó, ngươi không đυ.ng được đâu."
"..." Hắn có thông tin đầu tiên, đó là con quỷ này rất lợi hại, "Xin ngươi cứ nói đi." hắn đưa thêm âm tiền.
Lão ta thu âm tiền, nhìn quanh rồi chậm rãi nói, "Tiểu tử, tu quỷ như chúng ta, năm trăm năm một lần hạ lôi kiếp, qua mỗi kiếp càng cường đại hơn, nếu qua chín kiếp thì gọi là gì?"
"Diêm vương không dám quản, Phật tổ ngồi ngang hàng, nhảy khỏi tam giới ngũ hành." Lãnh Hạo bản năng nói kiến thức mình có.
"Đấy, ngươi hiểu rồi đấy. Vị đó là lãnh đạo tối cao trong chúng quỷ ở dương gian, ngươi đạo hạnh ra sao mà muốn cứu đi con mồi ngài ấy đã chọn, khuyên ngươi nhanh đi đi."
Quỷ tu cửu kiếp, gọi là Quỷ tiên, hay còn gọi là Quỷ tông sư.
Lãnh Hạo cảm thấy mình như bị nước đá rót từ đầu tới chân, hắn đã từng nghe nói thế gian có quỷ tiên, nhưng đại quỷ như vậy vẫn luôn quá xa vời với hắn, không ngờ ở đây hắn lại đυ.ng phải...
Hắn, thật sự thất bại, không cứu được người kia sao?
.
Lúc đó có tổng cộng bốn quỷ, Diệp Y bị vẻ ngoài lừa phỉnh, chọn ngay con quỷ đáng sợ nhất.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Diệp Y sẽ bóp chết mình lúc đó.
Đáng tiếc thời gian không thể quay ngược lại, nên gã này vẫn thảnh thơi ám hắn. Bây giờ hắn đã biết y họ Mai, còn tên là gì, y rất hồn nhiên nói y quên rồi.
Trong các tiểu thuyết, nếu muốn thiết lập quan hệ tỏ ra thân thiết với nhau, hắn nên nghĩ ra một cái tên cho y.
Nhưng hắn lúc này không có tâm trạng đó, cũng hoàn toàn không muốn thân thiết với y, nếu được hắn chỉ muốn họ cách xa nhau nửa vòng trái đất.
"Ngươi muốn làm sao mới chịu đi?" Diệp Y lặng lẽ hỏi.
Muốn ta xây tượng rồi thờ cúng ngươi cũng được, muốn bao nhiêu giấy vàng mã cũng được, làm ơn nói cho ta cách để thoát khỏi ngươi đi.
"Có hai cách." y cười giơ hai ngón tay, "Một là có ai đó thu phục ta." y thu một ngón lại, "hai là ta giữa chừng đổi ý, nhưng ta khuyên ngươi không nên kì vọng vào cách thứ hai."
...Vậy thì chỉ còn cách thứ nhất...
Nhưng đạo hạnh của ngươi cao như thế, ai thu phục nổi ngươi? Cả nam chủ cũng bị ngươi dọa cho bỏ chạy, ta phải tìm ai đây....
Diệp Y mệt mỏi tựa vào giường, mắt lờ đờ nhìn tên kia, bụng sôi lên òng ọc, nhưng hắn bây giờ đã hiểu ra, hắn, chỉ nên ăn để đủ sống, không cần ăn no, càng không cần bận tâm cố gắng bồi đắp da thịt, vì dù sao ăn vào cũng sẽ bị nôn ra.
Giờ trừ khi đi vệ sinh hay đi tắm, còn lại hắn không nhấc chân khỏi giường, cũng không có sức đọc sách, chỉ giương mắt nhìn trần nhà, vô thần nhìn y...
"Ngươi muốn ta chết lắm sao?"
"Đương nhiên, ta ám ai, kẻ đó không chết thì thật mất mặt ta." y cười nói, tay cầm dao khắc gọt khúc gỗ thành hình con thỏ, dùng mực chấm mắt cho nó, rồi giơ lên khoe cho hắn, "Đẹp không, Diệp Y?"
Hắn mệt mỏi nhìn vật trong tay y. Thỏ nổi danh hiền lành, nhưng con thỏ y làm ra lại tràn đầy tà tính.
Hắn nhìn con thỏ, đôi mắt mực của thỏ cũng nhìn lại hắn.
Và, trong lúc hắn đang nhìn, khóe miệng của thỏ khẽ nhếch lên, hình thành một nụ cười quỷ dị, như đang cười nhạo hắn.