Mau Xuyên Chi Vai Ác Không Biết Xấu Hổ

Chương 41: Vương giả mạt thế x Bác sĩ gặp nạn (13)

Ngu Tiểu Mạc ở trong phòng chờ vài giờ, mà trong căn cứ tựa hồ cũng không ai phát hiện có một omega, không có ai tiến đến quấy rầy hắn.

Kha Vũ tới đưa bữa tối đến cho hắn, để xuống bên cạnh liền nói: "Lão đại dự định mang nhóc đi cùng sao? Tiêu diệt tang thi cấp 6 cũng không phải có thể đùa giỡn được, ngay cả chúng ta cũng không nắm chắc khả năng có thể bình yên vô sự."

Ngu Tiểu Mạc nhìn rõ ràng là phần ăn cho hai người, nói: "Tôi muốn đi."

Tiến độ đã đạt đến 4/10, thời gian hắn và Mạc Sở ở chung đã không còn nhiều lắm.

Kha Vũ bất đắc dĩ nhìn hắn, trong câu nói "Tôi muốn đi" có sự kiên định e rằng khó có thể lay động, coi như là cô muốn khuyên hắn, cũng tìm không được lý do.

"Nhóc đã quyết định như vậy thì thôi... Aiz."

Lắc đầu, Kha Vũ không hề nói thêm gì, đẩy cửa bước ra.

Ngu Tiểu Mạc nhìn mâm đồ ăn đơn sơ.

Kha Vũ không có ở lại, phần thức ăn hai người này ——

"Ngây người?"

Mạc Sở đẩy cửa vào: "Đang suy nghĩ gì?"

"Không có gì."

Ngu Tiểu Mạc chú ý tới sắc mặt của y cũng không khá lắm, vội vàng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Mạc Sở không nói gì, ngồi xuống đối diện Ngu Tiểu Mạc, cầm tay hắn: "Ngày mai chúng ta xuất phát đến chỗ ẩn thân của tang thi cấp 6 kia, ngoại trừ người ta mang tới ra, ở đây còn phái thêm bốn dị năng giả cấp 4."

Đối mặt với con tang thi cấp 6, điểm chiến thắng mấu chốt không phải có cường đại hay không mà là nhân số có đông hay không. Nếu như không có sức tự vệ, chỉ biết kéo chân sau người khác. Cho nên đội ngũ này tuy nhân số không nhiều, nhưng cũng coi là có chiến lực đứng đầu mạt thế, cũng là phân nửa thực lực của khu Đông.

Nếu như bọn họ bị hao tổn nhân số khi đối đầu với tang thi cấp 6 cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng nếu Nguyên Tiêu bỏ mạng tại đây, như vậy khu Đông sẽ hoàn toàn sụp đổ, hoặc là, bị người khác biết được sẽ dẫn người sang cướp.

Nghĩ đến đây là biết Mạc Sở có năng lực biết được cốt truyện của thế giới này, tâm tình Ngu Tiểu Mạc không khỏi nhảy dựng: "Mạc Sở."

Mạc Sở vuốt ve mu bàn tay hắn: "Ừ."

"Anh... Không, kết cục của Nguyên Tiêu là gì? Sẽ chết trong trận chiến bao vây tiêu diệt tang thi này sao?"

"Sẽ không."

Mạc Sở lắc đầu: "Hắn không phải chết ở chỗ này, hắn bị nhiễm bệnh độc của con tang thi kia, sau này thân thể ngày càng suy yếu, Lý Cảnh nhân cơ hội này liên lạc với căn cứ này và thuộc hạ cũ của Lý gia ở phân bộ khu Đông tiêu diệt hắn khi đang trên đường quay về khu Đông."

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Ngu Tiểu Mạc vẫn không có nghĩ đến sự thực sẽ thảm như vậy. Dù cho là Mạc Sở bình tĩnh nói ra, nhưng vẫn tạo thành đả kích.

"......"

Cổ họng có chút khô khốc, Ngu Tiểu Mạc hít sâu một hơi, nắm thật chặt tay Mạc Sở.

"Không sao, cùng lắm thì em đến thế giới sau sớm một chút đi tìm anh, em sẽ ở bên cạnh anh."

Không có vấn đề gì, bất luận nhân vật phản diện chết như thế nào, người này đều tồn tại. Hơn nữa, sẽ vẫn ở bên cạnh y.

Y không phải là nhân vật phản diện, y là Mạc Sở, chỉ là Mạc Sở.

"Ta biết em sẽ ở bên ta."

Khóe môi khẽ nhếch lên, Mạc Sở cười nhạt: "Số phận của Nguyên Tiêu chứ không phải là số phận của ta, nhưng mà, nếu có người muốn áp đặt vận mệnh này lên người ta, ta nhất định sẽ khiến người đó phải trả cái giá thật lớn."

Nửa câu sau của y nói rất hời hợt, Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc nhìn y một lúc, nói: "Anh —— "

Mạc Sở bịt kín miệng của hắn: "Hệ thống của ta cũng không cam tâm, cho nên thường sẽ nói với ta một ít râu ria." Dừng một chút, nở nụ cười với Ngu Tiểu Mạc đang kinh ngạc: "Ta cảm tạ "nó" cho ta sinh mệnh thứ hai, nhưng nếu như "nó" chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của bản thân mà làm như vậy, ta không có hứng thú làm con rối cho "nó"."

"Thì ra..."

Sửng sốt một hồi, Ngu Tiểu Mạc thì thào: "Anh cũng biết."

Mạc Sở nói: "Ta biết nhiều hơn em. Chờ nhiệm vụ này kết thúc, ta liền nói cho em biết một bí mật mà chúng ta không thể không thoát khỏi "nó"."

"Ừ."

Mặc dù Ngu Tiểu Mạc có chút hiếu kỳ, tại sao Mạc Sở không nói bây giờ, nhưng Ngu Tiểu Mạc lựa chọn tin tưởng y, không hề nhiều lời.

Từ vài lần trước đối thoại với Hoàng, hắn cũng hiểu rõ chủ hệ thống vẫn giám thị từng hệ thống và ký chủ, một khi có một ít lời vượt khỏi phạm vi cho phép, sẽ khiến cho chủ hệ thống chú ý. Nhẹ thì nghiêm phạt, nặng thì... Rất có khả năng bị loại bỏ.

Mạc Sở thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Ngu Tiểu Mạc, dẫn hắn đến bàn ăn.

Sở dĩ y không nói, chính là sợ cho chủ hệ thống chú ý. Cái thằng khốn giả thần giả quỷ không lúc nào là không rình coi tiến trình của mỗi một ký chủ, ký chủ có hơi khác thường là sẽ bị nó phát hiện. Cho nên cơ hội duy nhất của hắn chính là lúc nhiệm vụ kết thúc, chủ hệ thống bận việc... Một khắc hấp thu năng lượng mới kia, chỉ có khi đó mới là thời cơ tốt nhất để cạy ra bí mật từ trong miệng hệ thống của mình.

Đối với chủ hệ thống chưa bao giờ xuất hiện, sự tồn tại giống như thần, cao cao tại thượng thần bí khó lường, thái độ của tất cả mọi người đều mà mịt mờ không rõ, có lẽ trong thái độ có một chút tương đồng —— tránh né, tuyệt đối không chủ động đi trêu chọc.

Lúc này cái đề tài đó bị bỏ qua, Ngu Tiểu Mạc ăn xong bữa tối —— cũng không biết mùi vị như thế nào, thậm chí còn khó nuốt. Nhưng ở mạt thế, như thế này đã là rất tốt.

"Được rồi, vì sao mới trở về thì tâm tình anh không được tốt vậy?"

Buông đũa xuống, nhìn Mạc Sở hầu như không động đậy gì, Ngu Tiểu Mạc nhịn không được lại cầm đũa gắp cho y một chút thịt —— không có rau dưa, trên cơ bản đều là trực tiếp dùng lửa đốt ra thịt chín.

"Không phải là tâm tình không tốt."

Phát hiện trong bát có nhiều thêm đồ ăn từ một đôi đũa khác, Mạc Sở cười cười, chậm rãi gắp bỏ vào miệng: "Chỉ là lúc đầu cảm thấy bất công, sau khi nghĩ thông suốt liền bình thường trở lại —— kỳ thực chúng ta đều giống bọn họ."

Ngu Tiểu Mạc khó hiểu: "Cái gì?"

Mạc Sở lắc đầu, nhéo nhéo tay hắn: "Thay vì nghĩ gì đó, không bằng suy nghĩ về kỳ phát tình của em. Hay là chúng ta cứ ở đây, đợi đến khi kỳ phát tình của em qua đi rồi mới đi, có được không?"

"Cái, cái gì?!"

Thiếu chút nữa Ngu Tiểu Mạc đã quên chuyện này, hiện tại nhớ lại, mặt liền đỏ lên: "Vì sao anh còn nhớ? Rõ ràng đã bị đẩy sau —— "

Lần trước bọn họ không có làm đến cuối cùng, nhưng loại trình độ đó cũng đủ đẩy kỳ phát tình xảy ra muộn hơn, hơn nữa Ngu Tiểu Mạc cố ý dùng ý chí để khắc chế, trong khoảng thời gian ngắn cơn sốt khi sắp phát tình cũng sẽ không xuất hiện.

"Em nói đi? Một bé omega còn chưa trải qua kỳ phát tình —— "

Mạc Sở tiến tới, mỉm cười khẽ cắn vành tai của hắn: "Dù sao chúng ta đều ở đây cùng nhau, không tính tới thử một lần sao?"

"... Hay là thôi đi... "

Hơi thở của đàn ông thổi bên tai, Ngu Tiểu Mạc có chút hoảng hốt, vừa muốn lui ra phía sau, eo đã bị Mạc Sở ôm lấy.

Y há miệng, mạnh mẽ cắn vào sau gáy Ngu Tiểu Mạc!

"A ——!"

Trong nháy mắt, điện lưu đánh úp lại, xuyên qua thân thể hắn, hết sức thống khổ. Sau đó chính là kɧoáı ©ảʍ khó có thể diễn tả được. Trong mắt Ngu Tiểu Mạc đong đầy hơi nước, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.

Một tay chế trụ gáy hắn, một tay đỡ lấy thắt lưng hắn, Mạc Sở tăng thêm chút lực trên răng, sức mạnh không thể đối nghịch, đem kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố của alpha cường thế tưới vào trong thân thể hắn, thẩm thấu vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn.

"Không... Mạc Sở, không cần..."

Kɧoáı ©ảʍ cùng thống khổ trong chớp nhoáng này làm Ngu Tiểu Mạc sinh ra ảo giác đang mây mưa cùng Mạc Sở, cảm giác bị xâm chiếm mãnh liệt như vậy, hắn như bị chơi đến hư mà khóc thành tiếng, năm ngón tay bấu chặt vai Mạc Sở, giống như muốn đẩy y ra, lại như vô lực mà nghênh hợp với y.

Lần đánh dấu này so sánh với lần trước thì dài hơn, ước chừng hơn một phút đồng hồ. Một phút đồng hồ ngắn ngủi này, làm Ngu Tiểu Mạc hoảng hốt như trải qua một thế kỷ.

Ý thức mơ mơ hồ hồ, hình như thân thể hắn đang dập dềnh trên sóng biển, nước chảy bèo trôi, quên mất chính mình đang ở nơi nào, chỉ muốn sa vào đại dương mênh mông, cuối cùng, bị một mảnh xanh thẳm hoàn toàn nuốt lấy.

"Ô..."

Hưởng thụ người yêu run rẩy trong ngực, mang đến cho bản thân cảm giác thành tựu tuyệt vời, Mạc Sở liếʍ môi, có cảm giác chưa đã thèm.

Khóe miệng y mang theo vệt máu tươi, trên mặt lộ ta nụ cười thỏa mãn thích ý. Đối lập mãnh liệt làm y nhìn qua như quỷ khát máu, âm trầm đầy tà khí.

"Dù sao bây giờ bọn hắn đều biết em là của ta."

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp tái nhợt, Mạc Sở nói nhỏ bên tai hắn, ngữ khí khàn khàn ưu mỹ, trầm thấp như ác ma.

Dường như Ngu Tiểu Mạc muốn đứng không vững, được Mạc Sở vững vàng dìu lại, sau đó bế hắn lên.

"Tạm tha cho em ở thế giới này, lần sau... A."

Những điều còn lại, Mạc Sở không có nói ra, trên thực tế cũng không cần nói ra. Ngu Tiểu Mạc nằm trong vòng tay Mạc Sở, cuộn thành một đoàn, hắn chìm vào giấc ngủ.

Lại ngủ rồi.

Mạc Sở cúi đầu nhìn hắn, không ăn nữa, đi tới bên mép giường.

Y nhẹ nhàng đặt Ngu Tiểu Mạc nằm trên giường, vừa định đắp chăn cho hắn, ống tay áo đã bị hắn nhẹ nhàng kéo lại.

"Ngu Sở..."

Không biết Ngu Tiểu Mạc mơ thấy gì, trong giấc nồng nỉ non một tiếng.

Động tác Mạc Sở dừng lại.

Nhưng Ngu Tiểu Mạc không có nói gì nữa, mà xoay người lại, chui vào trong chăn, tiếp tục ngủ say.

Mạc Sở ngóng đợi một hồi, xác định Ngu Tiểu Mạc chính xác ngủ mất, mới nằm bên cạnh hắn, từ sau lưng choàng tay qua eo hắn.

"Em thích ta sao?"

Y vùi mặt vào gáy Ngu Tiểu Mạc, tham lam ngửi lấy hơi thở của hắn, một lúc lâu, mới mơ hồ thấp giọng nói một câu như vậy.

"Em cũng... Thích hắn sao?"