An toàn quay về tiểu viện, Ngu Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi trên ghế, rót cho mình một ly trà.
Đi ra ngoài một chuyến thật là không dễ dàng, dọc đường đều nơm nớp lo sợ, sợ bị thị vệ phát hiện bắt đến trước mặt Dung Lan.
Nếu như để cho Vương gia cao ngạo lạnh như băng này biết được lúc y rời đi mình liền lẻn ra ngoài, phỏng chừng tình cảnh của mình cũng không tốt chút nào.
Ngu Tiểu Mạc đang cầm cái tách uống vài hớp, sau đó liền thấy Dung Lan đẩy cửa phòng đi vào.
Còn chưa kịp lau mồ hôi trên đầu - Ngu Tiểu Mạc: "....."
Dung Lan đi tới trước mặt hắn, ngồi xuống, liếc mắt nhìn mồ hôi trên trán hắn: "Xem ngươi đi, nhìn rất mệt."
Ngu Tiểu Mạc cầm cái chén vẫn cực kỳ trấn định: "Đúng vậy... Vừa chạy vài vòng sân, rèn luyện thân thể."
"Phải không?"
Thờ ơ lên tiếng, Dung Lan dường như không để chuyện này trong lòng, mà đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Lúc ống tay áo của y xẹt qua da, xúc cảm dễ chịu, ôn hòa, Ngu Tiểu Mạc còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy cái tách trong tay bị Dung Lan nhẹ nhàng ném đi.
Rầm ——
Dung Lan rót đầy một ly trà khác, đưa lại cho hắn.
Tuy rằng không biết y muốn làm gì, nhưng mà nhìn y không có ý muốn đề cập đến chuyện vừa rồi, Ngu Tiểu Mạc ước gì y không để ý cũng liền nhận lý.
Bởi vì khát, hắn cũng không đoái hoài gì tới thưởng thức trà, mà là đem tách trà kia một hơi uống cạn sạch. Sau khi uống xong cũng bớt khát nhiều.
Buông tách xuống, Ngu Tiểu Mạc đưa mắt nhìn Dung Lan, nói: "Cảm tạ."
"Không cần."
Dung Lan đưa tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước trà còn đọng trên môi hắn: "Ngươi không cần nói cảm ơn với ta."
Trên môi truyền tới cảm giác ấm áp hơi khác biệt làm Ngu Tiểu Mạc theo phản xạ tính tránh về phía sau, nhưng Dung Lan lại rụt tay về trước, đồng thời dùng cái tách Ngu Tiểu Mạc mới uống kia rót cho bản thân một ly trà, sau đó đưa lên môi uống ——
"Vương gia!"
Ngu Tiểu Mạc nhanh tiến lên ngăn cản y: "Đây là cái tách của ta, ngươi... Ách, ta muốn nói là —— "
Nửa câu nói sau chìm trong ánh mắt lạnh như băng của Dung Lan, Ngu Tiểu Mạc ngớ người mới nhớ Tề vương này chính là nhân vật phản diện lạnh lùng không biết lý lẽ, căn bản không mạo phạm được.
Rõ ràng mình ở đây chỉ có thể bị y quản chế, hắn không thể làm gì khác hơn là thu tay, trơ mắt nhìn Dung Lan bưng tách lên uống một ngụm ——
Vị trí y chạm môi, hình như chính là chỗ hắn vừa uống qua....
Xong rồi, gián tiếp hôn môi.
Ngu Tiểu Mạc quả thực không còn mặt mũi để ngẩng đầu lên.
Vị trí chạm môi trên miệng tách còn lưu lại độ ấm của Ngu Tiểu Mạc, đáy mắt Dung Lan lóe lên một tia ánh sáng nhàn nhạt khó thấy.
"Đã ở Vương phủ nhiều ngày rồi."
Thản nhiên mở miệng, y nói với Ngu Tiểu Mạc: "Bên Tô phủ, ta đã phái người đi báo cho phụ thân ngươi biết."
"Nói cho bọn họ biết cũng không sao."
Vừa lúc nãy thấy được cảnh kia trước cửa Tô phủ hiện lên trước mắt hắn, dù cho hắn không phải là Tô Mặc Nhiên, Ngu Tiểu Mạc cũng không có cảm tình gì với Tô Ngạo: "Bọn họ sẽ không quan tâm ta, ta cũng không quan tâm bọn họ."
Dung Lan nói: "Ngươi không thích Tô phủ."
Ngu Tiểu Mạc trả lời dứt khoát: "Không thích."
"....."
Không nói gì nữa, Dung Lan bưng cái tách, ánh mắt lưu luyến nhìn Ngu Tiểu Mạc.
Y đang nhìn mình, hành động lộ liễu như vậy, đương nhiên Ngu Tiểu Mạc không có khả năng không phát hiện.
Chần chờ một chút, hắn nhìn Dung Lan, lấy dũng khí hỏi ra điều mà hắn vẫn thắc mắc: "Vương gia, ngươi... Tại sao muốn đối phó với Sở gia?"
Là Dung Lan gán liên tiếp tội danh cho Sở phụ, khiến cả nhà Sở gia bị diệt, mặc dù đã sớm biết chuyện này, nhưng hắn vẫn không biết được nguyên nhân chính.
Tuy rằng thời gian ở chung không ngắn, nhưng trong mắt Ngu Tiểu Mạc, Dung Lan chính là người có tính tình trong trẻo lạnh lùng, nhưng không giống tên ác ôn hung tàn nhất định phải dồn người khác vào chỗ chết, muốn nói lý do gì làm y phải một hai hại chết toàn bộ Sở gia... Ngu Tiểu Mạc không nghĩ ra được.
Nói ra những lời này cần dũng khí rất nhiều, hắn không thể đảm bảo Dung Lan trong cơn tức giận sẽ làm gì mình, cho nên lúc đang nói ra, Ngu Tiểu Mạc đặc biệt cẩn thận chú ý nhất cử nhất động của Dung Lan.
Ngoài dự định, Dung Lan cũng không có tức giận như Ngu Tiểu Mạc suy nghĩ, thậm chí còn rất bình tĩnh —— bưng cái tách, cứ nhìn thẳng hắn.
"Nguyên nhân? Ngươi muốn biết?"
"...Ừ."
Cạch.
Dung Lan đặt cái tách xuống bàn, đế ly va chạm với mặt bàn, phát ra âm thanh rõ ràng.
Ngu Tiểu Mạc khẩn trương theo dõi y, rất sợ một giây tiếp theo y sẽ làm ra cái gì.
Nhưng, lần thứ hai ngoài dự liệu của hắn chính là, Dung Lan chỉ nhếch miệng cười khinh miệt, lộ ra nụ cười hắn chưa từng thấy qua, nụ cười như đang nhìn một con kiến.
"Sở gia quá không thức thời, cản đường ta."
"Nếu bọn họ muốn tìm chết, ta liền thỏa mãn mong muốn của bọn họ."
Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc.*
Sở Triệt chẳng bao giờ nghĩ có một ngày những lời này sẽ ứng nghiệm trên người y, còn ứng nghiệm triệt để như vậy.
Nhìn xấp giấy thật mỏng trong tay, Sở Triệt biết, đây là thứ duy nhất y có, cũng là lợi thế quan trọng nhất.
Đồng thời y cũng biết, nếu không có lão giả ngồi trước mặt này trợ giúp, y căn bản không có khả năng thu thập mấy thứ này trong thời gian ngắn như vậy.
"Đã nhiều ngày mà hắn lộ ra quá nhiều dấu vết, nếu như với tính tình cẩn thận trước kia của hắn, ta tuyệt đối không có khả năng điều tra ra những bí mật này dễ dàng như vậy..."
An quốc công chậm rãi uống một ngụm trà, trên mặt mang nụ cười tinh vi sành đời giảo hoạt: "Nhưng mà ta chỉ có thể đem mấy thứ này giao cho ngươi, về phần nên làm thế nào, đó là chuyện của ngươi."
"Như thế là đủ rồi."
Cất chứng cứ vào, Sở Triệt hành lễ với lão nhân này, sau đó sải bước ra ngoài.
Trên tay y nắm giữ chính là chứng cứ hành vi phạm tội và mưu phản mấy năm qua của Dung Lan, tuy rằng bằng chứng như núi, nhưng có thể lật đổ thành công thế lực của Tề vương hay không vẫn là vấn đề.
Nếu thất bại, y sẽ chết không có chỗ chôn.
Nếu thành công, y cùng Tề vương đối chọi gay gắt nhiều năm cũng sẽ kết thúc, mà An quốc công có thể từ trong chuyện này thu được lợi ích thật lớn.
Lão già xảo quyệt để y đi chịu chết, đây là cái nhìn duy nhất của Sở Triệt đối với An quốc công.
Sau khi bí mật rời khỏi phủ An quốc công, Sơ Triệt đưa mắt nhìn bầu trời —— màu xanh mênh mông bất tận, cùng với bầu trời mà mấy ngày trước y và Mặc Nhiên rời đi giống nhau như đúc.
Đồng dạng là từ trên sườn núi rơi xuống, đến lúc y từ trog đau đớn tỉnh lại, trong lòng đã không còn thấy bóng dáng người kia.
Giống như Sở gia lúc bị diệt môn, trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Mặc Nhiên đã không còn bên mình nữa.
Mặc Nhiên...
Hít sâu một hơi, Sở Triệt siết chặt nắm đấm, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Không thể hoảng loạn, sắp đến thời khắc quyết định, y tuyệt đối không thể hoảng loạn.
Rất có thể Mặc Nhiên ở trong Tề vương phủ, đợi mình đến đón hắn.
Chỉ cần có thể thành công đem những chứng cứ này bày trước mặt hoàng thượng, chỉ cần có thể thuyết phục Cửu ngũ chí tôn tin tưởng Tề vương có tâm làm phản, y có thể lấy lại được quyền lực, có được sức mạnh bảo vệ Mặc Nhiên.
Muốn cứu người mà mình muốn cứu, nhất định phải tính táo lại, y tuyệt đối không cho phép mình có nửa điểm sai lầm gì.
Sở Triệt khép hai mắt lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Máu từ các kẽ tay chảy ra, lúc này một bàn tay nắm chặt cổ tay y.
"Ngươi ở đây làm cái gì?"
Phi Diên từ trên tường nhảy xuống, bắt lấy cổ tay Sở Triệt: "Muốn tự tổn thương mình sao?"
Sở Triệt nâng nâng mí mắt, yên lặng nhìn người trước mắt.
Phi Diên dường như chưa phát hiện ánh mắt đang nhìn mình, gỡ mấy ngón tay của Sở Triệt ra, lộ ra lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn.
Vết thương không sâu lắm, máu tươi chảy ra ào ào.
Nàng xé một góc ống tay áo, muốn băng bó cho Sở Triệt, lại bị người ta đẩy ra.
Lui về phía sau vài bước, duy trì khoảng cách với nàng, Sở Triệt bình tĩnh nói: "Vết thương nhẹ, ta tự làm được."
Phi Diên sửng sốt một giây, ánh mắt lạnh xuống: "Huynh còn nghĩ về hắn."
"Không nghĩ về người ấy, ta còn có thể nghĩ đến ai?"
Sở Triệt thản nhiên nói, nhìn nữ nhi của An quốc công đang đứng trước mặt: "Phi Diên, ta không thể cưới muội, dù cho muội là nữ nhi công hầu, ta cũng sẽ không vì muội mà bỏ rơi Mặc Nhiên."
Cứu y là người của An quốc công, về phần nguyên nhân, ngày hôm sau sau khi y được cứu nhìn thấy Phi Diên đứng bên cạnh An quốc công liền hiểu rõ.
Nàng là nữ nhi An quốc công nuôi ở bên ngoài, cũng là thủ hạ đắc lực của An quốc công, vì ông ta mà giám thị nhất cử nhất động ở bên ngoài.
An quốc công muốn lật đổ thế lực của Tề vương mà dạo gần đây xuất hiện nhiều sơ hở, mình xuất hiện đối với ông ta chỉ là một công cụ có thể lợi dụng, cũng có thể dùng nữ nhi của ông ta trói buộc người không biết nghe lời như mình, rể hiền.
Chỉ tiếc, ý tưởng của hai cha con bọn họ, liền thất bại trên người y.
Nhìn ra tâm ý muốn đoạn tuyệt quan hệ dưới đáy mắt Sở Triệt, Phi Diên hồi lâu không nói gì, đáy mắt hơi đỏ lên.
""Huynh vĩnh viễn chỉ chú ý tới hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng để mắt tới ta."
Nàng nhìn người trước mắt, chưa bao giờ thấy đau đớn như lúc này: "Hắn thực sự tốt như vậy? Ở trong mắt huynh, ta thực sự không bằng hắn?"
"Muội không hiểu."
Sở Triệt lắc đầu, ánh mắt nhìn Phi Diên có chút bất đắc dĩ: "Thời điểm ta có tất cả, được mọi người tung hô, ta chưa bao giờ cảm thấy hắn có gì tốt.. Nhưng mà, lúc ta không còn gì cả, người nguyện ý ở bên ta, cũng chỉ có mình hắn."
Ngay cả Phi Diên hiện tại đang nói yêu mình, vào lúc đó cũng không ở lại —— nàng chần chừ hồi lâu mới quyết định trở lại tìm mình, mà khi đó, y đã xác định được tâm ý của mình đối với Tô Mặc Nhiên.
Sở Triệt bất đắc dĩ, bởi vì y đối với nữ tử cố chấp này mà thương tiếc, nhưng y cũng chỉ thương tiếc mà thôi.
"Nếu muội biết rồi, ta cũng sẽ không nói nhiều với muội nữa. Việc đã đến nước này, Phi Diên, ta chỉ mong muội có thể buông —— "
"Được rồi!"
Lạnh lùng ngắt lời y, Phi Diên biết hai người bọn họ, đã không thể cứu vãn được nữa.
Nếu không thể cứu vãn, nàng cũng sẽ không vì đoạn tình cảm vốn chưa hề xảy ra mà lưu luyến.
"Sở Triệt! Từ nay về sau ta với huynh không còn quan hệ gì nữa!"
"Huynh đã muốn hắn, vậy đừng xuất hiện trước mặt ta nữa! Nếu lần sau ta gặp lại huynh, ta sẽ gϊếŧ huynh!"
Một bộ hồng y như lửa nhanh nhẹn, nữ tử phóng ra trâm ngọc màu trắng giấu trong tay áo, quăng xuống đất, phất tay đạp gió rời đi.
Sở Triệt nhận ra cây trâm ngọc mà nhiều năm trước y tiện tay tặng cho nàng, không ngờ nàng vẫn mang theo bên người.
Hiện tại trâm ngọc đã vỡ, nàng dùng phương thức này để giữ lại kiêu ngạo cuối cùng của nàng.
Từ đó cho đến bây giờ nàng cũng không có thua kém y.
"....."
Ánh mắt Sở Triệt dừng trên trâm gãy một lúc, không nói gì, xoay người, đi về hướng ngược lại với Phi Diên.
***
Tái ông thất mã yên tri phi phúc :
Tái: Vùng biên giới. Ông: ông già. Thất: mất. Mã: ngựa.
Tái ông là ông già ở vùng biên giới giữa hai nước.
Tái ông thất mã là ông già ở vùng biên giới mất ngựa.
Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: – Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: – Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: – Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình."
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.