Minh Nguyệt trên tay cầm theo hai chai tương đen cùng một đóng đồ ăn vặt tung tăng đi về phía nhà của Hạ An.
Từ xa nhìn vào cô lại cảm thấy có chút không đúng.
Cửa sao lại mở rồi? Là Hạ An quên đóng sao? Cái cô gái này cũng thật là, ở nhà một mình nguy hiểm biết bao nhiêu lại quên tới quên lui như vậy đấy.
Bước vào nhà Minh Nguyệt liền cất cao giọng.
"Hạ An, tôi về rồi"
Chẳng qua đáp lại cô chỉ có bồn bề im lặng.
"Hạ An?"
Lặp lại lời gọi một lần nữa dự cảm không lành trong cô càng tăng cao.
Đi khắp nơi trong nhà cô vẫn không thấy được bóng dáng cô muốn tìm. Rất nhanh đầu cô đã nhảy số nghĩ đến cái trường hợp tệ nhất.
Không xong rồi!
Lấy ra cái điện thoại cô nhanh chóng gọi cho Hạ An.
Bên này Hạ An đang nằm dài trên giường nghe thấy tiếng chuông điện thoại cô liền bắt lấy nhìn, thấy được hai từ Minh Nguyệt cô nhanh chóng bắt máy.
"Minh Nguyệt"
Minh Nguyệt bên này vừa nghe thấy giọng của cô lập tức khẩn trương hỏi thăm.
"Cô đâu đi rồi? Vẫn ổn chứ?"
Hạ An có chút nghẹn ngào đáp lại cô.
"Chi Quân anh ấy phát hiện ra chỗ của chúng ta, bắt tôi về Cố gia rồi"
Minh Nguyệt tiếp nhận được thông tin, trong lòng khó chịu đến nổi nghiến răng dậm chân.
Chết tiệt! Cái tên anh họ này có cần nhanh như vậy không chứ!
Mà bây giờ tức được cái gì, cái cô cần quan tâm bây giờ là Hạ An.
"Cô có sao không? Anh ấy có làm khó dễ gì cô không?"
Hạ An trầm tư một lúc qua vài giây mới trả lời Minh Nguyệt.
"Không có"
Quả thật là anh không gây khó dễ cho cô hơn nữa còn cho cô cái gọi là xót thương chỉ là cô nhận không nổi loại ân huệ này của anh, cô sợ cái cô có trước mắt chỉ là hư ảo mà anh vạch ra cho cô, đợi đến khi cô đủ hy vọng rồi anh sẽ lần nữa gϊếŧ chết linh hồn cô, trái tim cô. Cảm giác nơm nớp lo sợ này cơ hồ còn khó chịu hơn lúc anh tức giận với cô.
Minh Nguyệt nghe đến cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi rất nhanh hai mắt cô đã hiện lên quyết tâm.
"Đừng sợ, cô tôi ở đây, đợi tôi, tôi nhất định sẽ mang cô trốn đi"
Hạ An nghe mấy lời mật ngọt này trong lòng giống như được an ủi nhiều chút, bên môi kéo lên nụ cười yêu ớt.
"Minh Nguyệt, cảm ơn cô"
Minh Nguyệt thở dài lo lắng. Ơn nghĩa cái gì chứ? Chỉ trách là cô quá chủ quan rồi, nhanh như vậy đã để Hạ An bị bắt về.
"Cố gắng! Đợi tôi"
"Được"
Đặt xuống cái điện thoại, Hạ An khẽ nhắm hai mắt của mình lại, bàn tay nhỏ bé đặt trên bụng mình.
Con à! Con nói mẹ phải làm sao đây? Ba của con hình như đã biết hối lỗi rồi, mẹ có nên đặt cược thêm một lần nữa không?
Nếu lần này mẹ cược chính là cược cả tính mạng của con tương lai của cô, mẹ thật sự không dám.
[...]
Những ngày sau Cố Chi Quân thật sự rất lạ, anh ít đi làm, thường xuyên ở nhà. Mà thời gian đa phần là dành cho Hạ An.
Đặc biệt là vấn đề ăn uống của cô vẫn luôn là chủ đề đau đầu nhất của anh.
Nhìn dáng hình ốm yếu của cô, anh thật sự chịu không nổi, da thịt ít quá làm sao đủ sức nuôi tiểu bảo trong bụng.
Chỉ là anh lại quên, cô ốm yếu như vậy là do ai làm?
Nhìn mấy món ngon trước mắt Hạ An còn tưởng hôm nay nhà đãi tiệc, một bàn ăn thật dài sớm đã được lấp đầy bằng một đống món ngon đắt tiền.
Chẳng qua dù có ngon đến đâu đắt tiền đến mấy Hạ An vẫn không muốn động đũa, mấy ngày ở đây cùng với anh cô lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng, đồ ăn không cách nào nuốt trôi.
Cố Chi Quân ngồi bên cạnh thấy cô thất thần như vậy liền chủ động gấp cho cô mấy miếng thịt bò cao cấp.
"Ăn đi, cứ nhìn thức ăn em có thể no sao?"
Anh dịu dàng vậy đấy nhưng Hạ An lại cứ bần thần nhìn vô định về một hướng, không hề quan tâm đến anh.
Cố Chi Quân từ lâu đã quen với bộ dạng này của cô nhưng dù thế nào anh cũng không tránh khỏi nhói lòng.
Anh như dỗ trẻ con nhẹ giọng nói.
"Em ăn xong đi, tôi sẽ mang em đi khám thai, rồi đi dạo phố"
Không phải lần trước nói đến khám thai cô rất vui sao? Anh nghĩ rằng cái này chắc hẳn sẽ dụ dỗ được cô.
Nhưng mà anh sai rồi.
Nghe đến khám thai Hạ An nhanh chóng nhíu lại đôi mày thanh tú nhìn anh như thể anh vừa nói ra chuyện gì đó rất nực cười.
Trên môi cô vẽ lên vòng cung yếu ớt nhìn vào mắt anh cô cất giọng nhẹ bẫng.
"Khám thai? Hay là anh lại ép em phá thai"
Cô vẫn chưa có quên, lần đầu anh nói muốn đưa đi khám thai cô vui vẻ đến cở nào, lúc đó cô còn nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng rồi chính anh lại nhẫn tâm biến tìm vui ấy trở thành nổi đau thương sợ hãi lớn nhất trong cô.
Cái cảm giác lạnh lẽo khi nằm trên bàn mổ hay cảm giác tuyệt vọng khi biết con mình sắp rời xa mình mà không có cách ngay cản vẫn còn nằm mãi trong tâm trí cô.
Bây giờ anh lại muốn lặp lại một lần như vậy nữa sao?
Cố Chi Quân như bị cô nói trúng tim đen, đôi môi anh tái lại chút đỉnh.
Anh không biết phải đáp cô làm sao, tim anh lại như có hàng ngàn vết kim châm làm nó tê tái.
"Mau anh hết đi, lần này tôi nhất định là mang em đi khám thai"