Bệnh Mỹ Nhân Vạn Nhân Mê Cầm Kịch Bản Pháo Hôi

Chương 3: Vườn trường (3)

Edit: Quýt Hơi Ngọt

Chương 3 vườn trường ( 3)

Trình Vĩ Bác thấy hắn không coi ai ra gì như vậy, bộ dạng không đem mình vào mắt, chính mình khi dễ Trình Uyên mười mấy năm, hắn chưa từng cho mình một ánh mắt, chính mình như tên hề nhảy nhót.

Rõ ràng hắn mới là con ruột của ba mẹ, Trình Uyên bất quá chỉ là cẩu tạp chủng được nhặt về, từ nhỏ đã không được ba mẹ yêu thích, dựa vào cái gì Trình Uyên mội mặt đều mạnh hơn hắn?

Đáng ghét hơn nữa là lần kiểm tra này xếp hạng của hắn lại giảm xuống, Trình Vĩ Bắc đi lên phía trước, dùng lực đá mạnh vào cẳng chân Trình Uyên, mắng đến: "Tên câm phế vật chết tiệt này. Không gọi có phải mày liền không để ý phải không? Không nhìn thấy Đoạn thiếu gia đến sao?".

Trình Uyên bị hắn ta đá một cái, không né cũng không phản kháng, đến một cái liếc mắt cũng không muốn cho hấn, đứng dậy liền muốn rời đi.

"Đứng lại! Ai cho mày đi?" Thấy Trình Uyên vẫn là không đáp lại lời hắn, Tình Vĩ Bắc nét mặt trong chớp mắt liền vặn vẹo, nghĩ quyết không thể mất mặt ở trước mặt thiếu gia, vì thế lại nói: "Thư của mẹ mày không cần nữa sao? Muốn ngày mai mẹ tao bán phế phẩm sao."

Trình Uyên quả nhiên liền ngừng lại.

Trình Vĩ Bác vừa lòng cười một tiếng, lại lần nữa đá vào đầu gối Trình Uyên.

Bình thường Trình Uyên tuy ít lời lại không để ý đến ai, nhưng Trình Vĩ Bác đơn độc ở chung cùng hắn đều không dám trêu chọc.

Trình Uyên cao đến gần 1m9, khí tráng lại áp bách, vẫn luôn là ép Trình Vĩ Bác tới mức không dám làm gì.

Đây cũng là vì Trình Vĩ Bác muốn nịnh bợ Đoạn Cẩn, hắn mới một mình đối mặt với Trình Uyên, trong lòng vẫn có chút sợ hãi mà hắn luôn cố đè xuống.

Nhưng hôm nay Trình Uyên hoàn toàn không phản kháng, thậm chí mấy vùng yếu ớt như đầu và bụng cũng không che lại ——

Thật giống như cố tình để hắn ta đánh.

Trình Uyên nóng lòng chờ giây phút tử vong.

Đoạn Cẩn thấy sắc mặt Trình Uyên tái nhợt, biết vết thương trước của hắn vẫn chưa hoàn toàn lành lại, lúc này đây còn chịu Trình Vĩ Bắc không biết nặng nhẹ đánh đập như vậy, sợ là sẽ có án mạng, vì thế nói: "Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ hắn."

Trình Vĩ Bác lần này thế nhưng lại dừng ngay lập tức, đi sang một bên, nhue lấy lòng mà cười cười nhìn Đoạn Cẩn, nói: "Tiểu thiếu gia đừng để quá mệt."

Đoạn Cẩn đi đến bên cạnh Trình Uyên, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Trình Uyên.

Không thể bắt nạt vai chính công thật sự như thiết lập pháo hôi, với thân thể của Trình Uyên hiện tại mà cò bị đánh tiếp thì sẽ xảy ra chuyện, Đoạn Cẩn chỉ có thể "Nhục nhã Trình Uyên" như thế này.

Không có bất luận một người đàn ông nào có thể chịu đựng được bị người khác nâng mặt khinh miệt.

Quả nhiên, vẫn luôn bị Trình Vĩ Bác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tay đấm chân đá cũng chưa cho hắn ta một cái ánh mắt, Trình Uyên giờ phút này có chút mê mang, lại có chút nóng bỏng đem ánh mắt dừng ở trên mặt Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn cảm thấy đó là ánh mắt phẫn hận.

Đoạn Cẩn đứng lên, một chân đạp lên ngực Trình Uyên, cong lưng, lại vỗ vỗ mặt Trình Uyên, ngữ khí khinh miệt: "Về sau mà thấy tôi, phải gọi là Đoạn thiếu, biết không?"

Mệnh lệnh kia khiến Trình Uyên đầu váng hoa mắt, hương thơm thanh mát khiến hắn thần hồn điên đảo kia lại giống như một lần nữa bao trùm lấy hắn, hắn giống như một gã nghiện mà điên cuồng hô hấp, tham lam mà muốn đem hương thơm kia hút vào trong bụng, một chút cũng không thể thoát ra.

Mà bàn tay ở trên mặt hắn, mềm mại tinh tế, lành lạnh nhú ngọc, những nơi bị tay chạm qua đều như bị điện giật mà tê dại.

Hắn kỳ thật cũng không có yếu ớt như vậy, vẫn có thể chế phục Trình Vĩ Bá một cách nhẹ nhàng.

Nhưng hắn không muốn phản kháng, hắn khát cầu cảm giác mỹ diệu cận kề tử vong như ngày đó.

Nhìn thiểu thiếu gia mảnh khảnh đứng trước mặt, hắn nghĩ, có thể dễ như trở bàn tay đem cái cổ xinh đẹp kia bẻ gãy xuống.

Nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn không nhúc nhích được.

Hắn chỉ muốn tiểu thiếu gia bắt nạt hắn nhiều một chút, đem chân nhỏ đạp trên người mình, để hắn cảm nhận được trọng lượng của tiểu thiếu gia.

Hoặc là đá hắn, càng tàn nhẫn càng tốt, chỉ là tiểu thiếu gia phải cẩn thận không để chân bị thương, muốn cậu đá vào bụng mình, chứ không phải dùng bắt nạt tâm lý.

Dùng tay, dùng ngôn ngữ tiếp tục nhục nhã hắn, chỉ cần tiểu thiếu gia nói chuyện với hắn, chỉ cần ánh mắt tiểu thiếu gia có thể đặt ở trên người hắn.

Hắn nghĩ, có lẽ hắn hẳn là nên phản kháng một chút, bởi vì một nô ɭệ hoàn toàn bị thuần phục sẽ không khơi gợi ham muốn tra tần của người khác.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không thể động đậy, đại não hắn còn một tia lý trí, tự hỏi làm thế nào để tiểu thiếu gia dừng lại lâu hơn một chút, lâu hơn một chút, nhưng tâm hắn, thân thể hắn đã hoàn toàn thuần phục, sa vào kɧoáı ©ảʍ không thể thoát mà tiểu thiếu gia ban cho.

Hô hấp của Trình Uyên ngày càng dồn dập, không mặt lạnh lùng giời đã đỏ ửng, đôi mắt ướŧ áŧ mê ly nhìn Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn thấy hắn như vậy, lo lắng hắn khóthở, lại bị mình dẫm hô hấp không thuận, vội vàng ngồi dậy buông chân xuống.

Tuy rằng là yêu cầu cốt truyện, nhục nhã người khác như vậy, vẫn làm hắn cảm thấy áy náy. "Tôi muốn về lớp học, trở về đi, để hắn ở đây tự tỉnh lại.". Đoạn Cẩn lo lắng Trình Vĩ Bác ở lại sẽ tiếp tục đánh Trình Uyên, đành bảo Trình Vĩ Bác cùng nhau trở về.

Trình Vĩ Bác còn chưa phát tiết xong chuyện xếp hạng đàng hâm hực lùi về sau, nguyên bản định đá Trình Uyên mấy đá, lại nghe thấy Đoạn Cẩn mấy ngày nay cùng hắn nói chuyện, tức khắc thụ sủng nhược kinh* mà đi theo.

*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà sợ hãi.

Nhưng hắn không nhìn thấy, phía sau khuôn mặt Trình Uyên tối lại, hai mắt âm u, so với lúc trước còn hung ác nham hiểm gấp trăm lần, oán độc mà nhìn chằm chằm hắn.

Lúc này chuông vào học còn chưa reo, lớp 11-2 lại rất an tĩnh, cùng một vài lớp khác đang ầm ĩ hoàn toàn khác biệt.

Đoạn Cẩn đi đến khúc ngoặt, chủ nhiệm lớp đang đứng ở cửa sau phòng học quan sát học sinh. Các bạn học làm bộ không phát hiện chủ nhiệm lớp, cúi đầu hận không thể đem vùi đầu vào sách giáo khoa.

Chủ nhiệm lớp là một giáo viên nữ hơn ba mươi tuổi dạy ngữ văn, đến đầu lớp 11 bị điều đến lớp Đoạn Cẩn.

Năng lức dạy học không thua gì những giáo vuên đã có hai mươi, ba mươi năm kinh nghiệm, lại có tinh thần trách nhiệm, không giống những giáo viên khác đối với nhóm con nhà giàu thì không quan tâm, học sinh lớp 11-2 đều đối với cô có chút kính sợ.

Đoạn tiểu thiếu gia chính là ngoại lệ, chủ nhiệm lớp đã không ít lần gọi điện thoại cho mẹ Đoạn để công tác tư tưởng, nhưng Đoạn gia đối với tiểu thiếu gia này hết mực cưng chiều, bảo giáo viên đừng để cậu áp lực quá, chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ liền tốt rồi, chủ nhiệm bất đắc dĩ đành phải nuôi thả tiểu thiếu gia này.

Đơn giản cái cậu tuy không nghe giảng nhưng cũng chỉ ngủ hoặc trốn học, không vi phạm kỷ luật lớp học, cũng đành phải nhìn xuống.

Đoạn Cẩn có chút ngượng ngùng, dừng lại, định chờ chủ nhiệm lớp đi rồi lại vào phòng học.

Bất quá 11-2 quá an tĩnh, chủ nhiệm lớp nghe thấy được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy Đoạn Cẩn, chủ nhiệm lớp có chút kinh ngạc, tiểu thiếu gia này bình thường xong tiết chính khóa buổi sáng liền không thấy người, hôm nay cư nhiên lại quay trở về học, khả năng là cuối cùng cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc học đi.

Vì thế liền đi qua vỗ vỗ bả vai Đoạn Cẩn, vui mừng cười nói, "Mau vào đi, học tập cho tốt.", nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, "Em ngồi cuối cùng sẽ không thể nhìn rõ được bảng, hiện tại lớp mình chỉ có vị trí bên cạnh Tạ Dật còn trống, hai em vừa lúc lại cùng một nhóm học, chờ tí nữa thì em đem sách giáo khoa với đồ dùng học tập chuyển đếm bên cạnh Tạ Dật đi.

Học sinh lớp 11-2 kỳ thật đều để ý đến động tĩnh ở cửa lớp, nghe thấy cô giáo bảo Đoàn Cẩn chuyển đến chỗ Tạ Dật, không ít người hít hà một hơi, hạ giọng cùng bạn cùng bàn bàn tán.

"Vị trí bên cạnh Tạ thần vì cái gì mà trống không, chính là không có ai dám ngồi đo!"

"Chuẩn luôn, lúc vừa lên lớp 10 còn chưa biết sự đời, tui đi tìm hắn hỏi đề, trời ơi cái khí lạnh muốn đông chết người đó, ánh mắt như muốn hỏi "Loại đề này cũng muốn tới hỏi tôi sao?", sau đó tui cũng chỉ dám liếʍ nhan sắc từ xa thôi.".

"Đóa hao cao lãnh thì có gì mà hiếm lạ, sao có thể sánh bằng được với mỹ nhân nhu nhược tiểu thiếu gia của tui.".

"Tui có một câu muốn nói nha, nhìn tiểu thiếu gia thật đẹp mắt a, mi mặc như họa, mắt như sóng hồ thu, ngũ quan tinh sảo nhưng một chút cũng không nữ khí.".

"Tiểu thiếu gia đáng thương của tôi, rõ rành là một đóa hoa cao lãnh không nhiễm bụi trần, bây giờ lại bị giáo viên bắt ngồi cùng bàn với Tạ thần.".

Chủ nhiệm lớp khụ một tiếng, tiếng thảo luôn ong ong liền không còn.

"Mau vào học, em trước cứ lấy sách giáo khoa ngồi vào đi, đến giời nghỉ trưa thì dọn dẹp đồ dùng khác.".

Đoạn Cẩn ngoan ngoãn gật gật đầu, "Vâng ạ, cảm ơn cô."

Lúc vừ ngồi xuống bên cạnh Tạ Dật, Tạ Dật liền một ánh mắt cũng không cho Đoạn Cẩn, giống như bên cạnh có người hay không, ai ngồi hắn đều không để ý.

Bên cạnh đồng học nhịn không được nhìn trộm hắn.

Tiểu thiếu gia bệnh nặng vừa mới khỏi khuôn mặt nhỏ trắng gần như là trong suốt, đôi mắt hoa đào có chút mệt mỏi, màu môi tái nhợt, đầu hơi rũ, không biết đang viết cái gì.

Một bộ dáng tiểu đáng thương ủy khuất khi bị Tạ Dật đối đãi lạnh nhạt

Bạn học nữ trong lớp lập tức nổi tình mẫu tử, bạn học nam thì giận mà không dám nói gì, chỉ dám chụp trộm cảnh đó mà đăng lên Tieba.

【 hôm nay cậu đối tiểu thiếu gia lạnh lẽo, ngày mai tiểu thiếu gia cậu liền với không tới hự 😒😒😒 ( hình ảnh) 】

【 nơi nào có mỹ nhân nơi nào liền có ta! Bên cạnh là Tạ thần? 】

【 Tạ thần sao lại không nhìn tiểu thiếu gia một cái? Nhìn tiểu thiếu gia ủy khuất kìa, thật muốn ôm ôm.】

【 Tui học lớp bên cạnh, Tạ Dật vì cái gì mà hung dữ với tiểu thiếu gia? 】

【 chủ nhiệm lớp bảo tiểu thiếu gia đém ngồi bên cạnh Tạ thần, sau đó Tạ thần vẫn cứ giữ bộ mặt lạnh nhạt này.】

【?? Nếu là tôi được ngồi cùng bàn với tiểu thiếu gia, chắc nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, Tạ thần vẫn còn là người sao.】

【 bảo bối tiểu thiếu gia, Tạ thần không để ý tới cậu nhưng là mama yêu cậu nha, tui cũng không để ý tới hắn! 】

【 ha hả, ta chờ ngày Tạ thần khom lưng cúi đầu cầu tiểu thiếu gia nhìn hắn.】

【ls*+1】

*ls: lầu trên

Đoạn Cẩn lại cảm thấy không có gì, rốt cuộc Tạ Dật tính cách chính là cao lãnh, Đoạn tiểu thiếu gia lại là Tạ Dật loại người ăn chơi trác táng hắn coi thường nhất, ngủ gật, trốn học khi bắt nạt bạn bè không gì không giỏi, không quan tâm tới cậu là rất bình thường. Chỉ cần không quấy nhiễu lẫn nhau, chỉ cần đi xong cốt truyện, làm xong nhiệm vụ là được.

【 cốt truyện tiếp theo liên quan đến cậu là chuyến đi chơi thu hai tuần sau, cậu ó thể nghỉ ngơi hoặc là đi chơi một chút, không có cốt truyện thì ký chủ có thể tự do hoạt động. 】

Đoạn gia tiểu thiếu gia đơn giản là cùng đám hồ bằng cẩu hữu* đi hát KTV. Chỉ cần không hút thuốc uống rượu, Đoạn gia cũng không ngăn cấm cậu. Đoạn Cẩn thấy toàn là những hoạt động vô bổ, hơn nữa cũng không muốn dùng thành tích toàn trứng ngỗng của mình để kéo thành tích trung bình của lớp xuống.

Đây là trường cao trung quý tộc tốt nhất tỉnh, mỗi giáo viên giảng bài đều hết sức nhập tâm, trật tự rõ ràng, hơn nữa Đoạn Cẩn không phải là tiểu thiếu gia bao cỏ của trước kia, hai tiết nghe giảng cũng dần dần nắm được một chút kiến thức.

Chỉ là bản thân vừa bị khỏi bệnh, thân thể cũng không quá tốt, vậy nên tập trung nghe giảng hai tiết thù tinh thần cậu cũng sức cùng lực kiệt.

Cánh tay trắng trẻo chống đầu, lắc qua lắc lại, gục xuống lại ngẩng lên, mắt đào hoa xinh đẹp nửa híp, giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể chống cự, liền ghé vào bàn ngủ.

Tạ Dật tuy rằng vẫn luôn lười nhìn đến vị thiếu gia ăn chơi trác táng này, nhưng biết tiểu thiếu gia làm bộ làm tịch nghe xong hai tiết.

Trong lòng không khỏi cười nhạo một tiếng, đây là diễn không nổi nữa sao.

Đoạn Cẩn không biết chính là, giai đoạn trước chủ yếu là góc nhìn của Trình Uyên, nên Tạ Dật trước đó đã làm gì, đều không có tư liệu, cậu cho rằng trong cốt truyện mình và Tạ Dật không có tiếp xúc, trên thực tế vừa vào cấp ba Đoạn gia tiểu thiếu gia liền để mắt tới đóa hoa cao lãnh Tạ Dật, liền xin bố Đoạn chuyển tới ngồi cùng bàn với Tạ Dật, lì lờm theo đuổi hắn thật lâu.

Chỉ là quyền lực của Tạ gia cùng Đoạn gia không phân cao thấp, Đoạn tiểu thiếu gia không dám chọc giận Tạ Dật, nhũng việc theo đuổi đó cũng là lén làm, trừ bỏ Tạ Dật cùng chính cậu ra, không ai biết chuyện này.

Loại thiếu gia bao cỏ này, còn tự cho là đầu mình còn dùng tốt, giả thành bộ dạng yêu họ tập, tự cho là mình thông minh.

Tạ Dật liếc liếc mắt nhìn Đoạn Cẩn, tạm dừng ánh mắt ở hàng lông mi cong vυ't của Đoạn Cẩn một cái chớp mắt.

Hắn theo bản năng sờ sờ ngón trỏ, trong nháy mắt muốn sờ thử một chút.

Nhưng cũng chỉ có một cái chớp mắt, hắn liền hồi phục lý trí, nhíu mày, thu hồi ánh mắt.

Đoạn Cẩn ngủ một giấc này, trực tiếp ngủ tới chuông tan học vang.

Khuôn mặt non nớt bị áo áp ra từng vệt đỏ, hai mắt cũng bởi vừa tỉnh ngủ mà nhu thuận ngập nước.

Cậu xoa xoa mặt, có chút ngây ngốc.

Cách một lối đi nhỏ nữ sinh nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc cánh tay cậu, có chút ngượng ngùng nói: "Tiểu...... Đoạn thiếu, cậu có cần ghi chép của tiết trước không a?"

Đoạn Cẩn không nghĩ tới nguyên chủ quan hệ với bạn học còn tốt như vậy. Duỗi tay tiếp nhận cuốn vở, nói: "Cảm ơn, tớ xem xong liền trả cho cậu.

Nữ sinh bên cạnh hai mắt tỏa sáng, kích động còn muốn cùng Đoàn Cẩn nói gì đó, thì bị ánh nhìn lạnh lùng của Tạ Dật lướt qua, tức khắc không dám nói tiếp nữa.

Quay qua nhìn lại, cảm thấy có chút kỳ quái.

Di, ngày thường tan học nói chuyện đùa giỡn, âm thanh lớn tiếng cũng không quấy nhiễu đến Tạ thần, như thế nào hôm nay Tạ thần đột nhiên có phản ứng với thế giới bên ngoài a.

Không phải là bởi vì không thể một mình một bàn mà tức giận đi......

Tiểu thiếu gia ngồi bên cạnh hắn, hắn làm sao có thể tức giận! Nếu, nếu tạ thần bắt nạt tiểu thiếu gia, nàng lền đi tìm giáo viên đem tiểu thiếu gia chuyền xuống ngồi bên cạnh nàng.