Nghe Đinh Hải thuyết minh xong, Nguyễn Tiêu ngẩng đầu nói: "Cũng không kỳ quái, cô ta là chết ở chỗ này, chỉ là thi thể bị di dời đi thôi."
Lỗ Tử Huyên cắn môi dưới hỏi: "Chúng ta đi lên sao?"
Nguyễn Tiêu gật đầu: "Đương nhiên."
Mọi người đi thẳng đến cầu thang.
Nhận thấy được tầng trên oán khí sôi trào, Nguyễn Tiêu ra hiệu một ánh mắt với Đàm Tố, Lý Tam Nương.
Vì thế Đầu Trâu Mặt Ngựa nhanh chóng đi đến gần Lỗ Tử Huyên, đẩy Đinh Hải vốn dĩ canh giữ bên cạnh cô sang một bên.
Đinh Hải biết chính mình không bằng quỷ thần, bèn tránh chỗ ra, chỉ là vẫn sẽ thỉnh thoảng lo lắng liếc mắt nhìn Lỗ Tử Huyên một cái mà thôi.
Tòa nhà kiểu cũ không có thang máy, oán khí ở ngay lầu 3.
Lỗ Tử Huyên có thể cảm giác được hoàn cảnh xung quanh trở nên thực âm trầm, rõ ràng bạn học Nguyễn ở ngay phía trước, cô lại cảm thấy bóng người này có vẻ thật xa lạ, làm cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi tràn ngập cô tịch.
Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đẩy cô một phen, Lỗ Tử Huyên hoảng loạn mà quay đầu, phát hiện đẩy mình chính là Nguyễn Tiêu —— Vậy vừa rồi cô thấy người đi phía trước mình là ai…… hoặc là nói… cái gì? Cảm giác sợ hãi mãnh liệt làm đồng tử của cô đều có chút tan rã.
Nguyễn Tiêu khẽ nhíu mày, dùng thần lực vỗ lên một tia oán khí trên người cô.
"Tiểu thư Lỗ, còn bùa không?"
Lỗ Tử Huyên theo bản năng móc bùa vàng trong túi ra, nhưng móc ra lại không phải lá bùa nguyên vẹn, mà là một nắm tro giấy màu đen. Sắc mặt cô tức khắc thay đổi: "Bạn học Nguyễn, này ——"
Đàm Tố đứng một bên thấp giọng nói: "Không có ác quỷ tập kích, nhưng oán khí có ý muốn dụ dỗ."
Lý Tam Nương cũng nói: "Thành Hoàng gia, vừa rồi là chúng tôi nhất thời không nhận thấy được."
Đàm Tố: "Là chúng tôi thất trách."
Nguyễn Tiêu không tiếng động mà nói: "Kế tiếp cẩn thận chút."
Cậu có thể lý giải, Đàm Tố cùng Lý Tam Nương đều là từ lệ quỷ sắc phong lên quỷ thần, đối với các cô mà nói thì hoàn cảnh tràn ngập oán khí quá quen thuộc, khó tránh khỏi sẽ có chỗ không chú ý đến. Ngược lại là cậu, đối với oán khí càng thêm mẫn cảm.
Đinh Hải đồng dạng không phát hiện, sắc mặt ngưng trọng lên. Hắn cũng nên cảnh giác hơn nữa.
Nguyễn Tiêu bảo Lỗ Tử Huyên vươn tay, trên bàn tay sợ hãi của cô vẽ một bùa thần lực, nói: "Siết chặt nắm tay, bất luận phát sinh chuyện gì, gặp được tình huống như thế nào cũng không được buông ra —— cho dù là tôi làm chị buông ra, cũng không cần làm theo."
Lỗ Tử Huyên vội không ngừng gật đầu.
Sau đó tiếp tục lên lầu.
Thang lầu rất yên lặng, gần như là tĩnh mịch, rõ ràng trong tòa nhà cũ này còn có những người khác, nhưng bọn họ lại giống như bị ngăn cách ở chiều không gian khác vậy, nghe không thấy động tĩnh ở hành lang hai bên, cũng không cảm giác được có người cư trú hai bên.
Đến lầu 3, hành lang thật dài sâu thẳm tối đen, tựa như có thể cắn nuốt con người.
Dựa theo Đinh Hải chỉ điểm, Nguyễn Tiêu đang muốn dẫn đầu rẽ phải, bỗng nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, làm người da đầu tê dại, cùng lúc đó, một bóng quỷ bỗng chốc nhảy ra, về phía mặt Nguyễn Tiêu!
Nguyễn Tiêu phản xạ có điều kiện nhấc chân đá tới, thần lực tất nhiên chuyển theo đến bàn chân, liền đạp bóng quỷ kia ra ngoài, nặng nề mà té lăn trên đất. Bởi vì là hành động theo bản năng, một chân này dùng thần lực không yếu, bóng quỷ bị đá trúng bụng cứ như là bị bật lửa, chợt toát ra lượng lớn khí đen kêu xèo xèo, bóng dáng cũng trở nên càng lúc càng mờ nhạt.
Nhưng gần như cùng thời khắc bóng quỷ nhào về hướng Nguyễn Tiêu, cánh cửa xông ra một luồng oán khí nùng liệt, đang bay về phía Lỗ Tử Huyên.
Hóa ra còn là dương đông kích tây, lợi dụng bóng quỷ hấp dẫn những người khác chú ý, mục tiêu của nữ quỷ lại là thẳng đến Lỗ Tử Huyên!
Chẳng qua……
Không chỉ mỗi Nguyễn Tiêu phản ứng nhanh, bóng quỷ dưới chân Nguyễn Tiêu căn bản là không kiên trì đến một giây đồng hồ, Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng sớm có chuẩn bị. Chỉ thấy Đầu Trâu nhanh chóng dùng thân thể cao lớn che trước người Lỗ Tử Huyên, cương xoa đẩy mạnh phía trước—— Mặt Ngựa càng là tốc độ cực nhanh, nháy mắt xuất hiện ở phía ngược lại đoàn oán khí, dùng móc sắt đâm vào!
Trong phút chốc, đoàn oán khí vang lên tiếng thét chói tai, âm thanh đáng sợ như tiếng kít trên thủy tinh, càng thảm thiết càng thê lương hơn vừa rồi, làm trong đầu người ta đau đớn như vạn kim đâm vào. Nhưng mà tiếng quỷ gào như vậy cũng không có tác dụng gì với nhóm quỷ thần, tương phản, Đầu Trâu cầm cương xoa càng dùng sức mà đẩy mạnh oán khí trong đoàn, móc sắt của Mặt Ngựa cũng đâm vào càng sâu.
Chỉ có Đinh Hải, hắn chỉ là một cô hồn dã quỷ tín niệm khá mạnh, cảm xúc không mãnh liệt như lệ quỷ, bị quỷ gào kí©ɧ ŧɧí©ɧ một cái, quỷ khí trên người đều kịch liệt run rẩy lên, mặt quỷ vặn vẹo từng đợt.
Nguyễn Tiêu vung bàn tay vẫy vẫy Đinh Hải.
Quỷ khí trên người Đinh Hải thoáng hòa hoãn lại, hắn ôm đầu lập tức vọt tới bên cạnh Nguyễn Tiêu, lòng còn sợ hãi.
"Thật là đáng sợ, trước đó cô cũng từng quỷ khóc rồi, nhưng không giống hiện tại……"
Nguyễn Tiêu trầm giọng nói: "Nói cách khác, cô ta đã trở nên lợi hại hơn."
Đinh Hải cũng thật kinh ngạc, nói: "Đúng vậy, ngày hôm qua tôi còn gặp qua cô ra. Lúc ấy tôi vì ngăn cản cô ta, bị phế đi sức lực không ít, tôi và cô ta đều bị một ít thương, đến bây giờ tôi còn có chút không thoải mái đây, mà dù cô ta khỏe nhanh hơn tôi, cũng không có khả năng tăng lên đi?"
Nguyễn Tiêu cau mày: "Chỉ e, là có cái gì giúp cô ta."
Chẳng lẽ lại là một tà thuật sĩ? Nếu thật là như vậy…… tầm mắt cậu dừng ở cái bóng bị cậu đá ra rồi dần trở nên nhạt nhòa đi, có lẽ… không cần có lẽ nữa, thật sự chính là vậy.
Cái bóng kia tuy đã rất nhạt rồi, hơn nữa vẫn luôn ở thu nhỏ lại, hình thái vẫn là rất rõ ràng. Đó là một con tiểu quỷ đại khái chỉ cao có nửa thước, cả người da đỏ, đầu to, khô gầy, cả người trần trụi, diện mạo xấu xí —— tiểu quỷ như vậy, cùng với nói nó là quỷ, không bằng nói nó là một quái vật!
Nguyễn Tiêu rất nghiêm túc: "Khi cô hồn dã quỷ thật lâu không thể tiến vào âm phủ đầu thai, ý thức bản thân không chỉ mơ hồ, dần dần hồn hấp thụ không được phách, phách sẽ tán ra ngoài, mà hồn cũng sẽ biến thành hồn khí từng đợt từng đợt nhè nhẹ. Có vài chỗ hồn khí nhiều, dây dưa hội tụ lẫn sau, thì sẽ hình thành những tiểu quỷ hồn không hồn phách không phách như này…… Đám tiểu quỷ này có xảo quyệt, có ngu dốt, có ác độc, không cảm xúc chính diện gì đáng nói. Chúng nó bản lĩnh không cao, hoặc là sinh động ở nơi ‘sinh ra’, hoặc là sẽ theo hơi người tìm được nhà dân, ở trong phòng quấy phá, ngoại trừ quấy rối cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng vừa rồi nó mục đích quá minh xác cũng quá có kết cấu, hiển nhiên là bị nữ quỷ ra lệnh, mà thông thường, lệ quỷ là không thể sử dụng tiểu quỷ, trừ phi là —— có người đã dạy cô ta."
Lỗ Tử Huyên vốn dĩ bởi vì động tác tung chân của Nguyễn Tiêu mà hoảng sợ, đang mặt đầy đề phòng nhìn quanh bốn phía, lại đột nhiên nghe thấy được Nguyễn Tiêu nói một loạt lời này, không khỏi phẫn nộ lên.
"Bạn học Nguyễn, cậu là nói có người bảo nữ quỷ này tìm tôi làm thế thân?"
Nguyễn Tiêu sửng sốt, gật gật đầu: "Có thể nói như vậy." Mà khi nói tới đây, cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó, không khỏi hỏi, "Tiểu thư Lỗ, tôi vẫn luôn không hỏi, sinh thần bát tự của chị là bao nhiêu?"
Trong lòng Lỗ Tử Huyên "lộp bộp" một tiếng, báo ra một chuỗi con số nói: "Sinh nhật tôi là…… Nhưng không biết tính sinh thần bát tự như thế nào."
Nguyễn Tiêu vốn dĩ cũng sẽ không tính, bất quá 'lải nhải' có, cậu bèn nhanh chóng suy tính lên, tính xong mới đột nhiên nói: "Ngày âm tháng âm năm âm, tuy rằng không phải giờ âm, nhưng cũng cũng rất hiếm thấy." Vậy thì có chút bất đắc dĩ, cậu nói, "Quỷ uổng mạng tìm thế thân kỳ thật không có quy luật gì, có đôi khi là ngẫu nhiên có chút ít duyên phận, có đôi khi là vừa lúc đυ.ng chạm, có đôi khi là người không cẩn thận nhận được tín vật của quỷ, có đôi khi thậm chí chỉ là quỷ cho rằng bị người đó nhìn thấy…… Cho nên lúc trước tôi cũng không nghĩ liên quan đến bản thân tiểu thư Lỗ."
Nếu quỷ uổng mạng thuận lợi bắt Lỗ Tử Huyên làm thế thân, vậy thì âm hồn có ngày âm tháng âm năm âm như cô sẽ thay thế quỷ uổng mạng, trở thành lệ quỷ tràn ngập oán khí.
Lệ quỷ như vậy, đối với thuật sĩ nào đó mà nói, chính là nguyên liệu tốt nhất đấy nhỉ.
Hết chương 67.