- Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn hắn đang nhìn gì phía dưới thế kia?
Năm tên lính canh đang nói chuyện nhìn thấy phía bên kia đồng bọn chợt cúi người xuống liền không khỏi tò mò đi đến. Dù sao năm cái xác cúi nửa người xuống giống như là đang nhìn cái gì đó dưới mặt đất vậy. Tò mò sẽ hại chết một con mèo, con người tò mò sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Bọn hắn vừa đi đến gần, phía dưới tường thành đột nhiên vọt lên năm cái bóng đen. Bọn lính canh vừa định la lên năm cái bóng đen đã móc ra năm thanh cường nỏ, lập tức liền có năm mũi tên đâm xuyên cổ họng bọn chúng, đến lúc chết bọn chúng cũng không kêu được một tiếng. Lúc này từ dưới chân thành Thiên Long vệ cũng nhanh chóng leo lên, chẳng mấy chốc hai mươi người đã leo lên hoàn tất chiếm lĩnh một góc thành. Ngô Tuấn nói nhỏ.
- Năm người ở đây trợ giúp người khác, còn lại chia ra đi tiêu diệt lính canh.
Các Thiên Long vệ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trong màn đêm những bóng đen bay múa lạnh lùng đưa ra lưỡi hái tử thần thu hoạch tính mạng của những lính gác Tây Gốt. Cho đến chết bọn hắn cũng không thể mình bạch là ai đã gϊếŧ mình, mìn đã chết như thế nào. Chẳng mấy chốc toàn bộ một thành tường đã thanh lý sạch sẽ.
- Ra ám hiệu.
Một Thiên Long vệ liền mở ra một que đuốc nhỏ (thứ để châm lửa ấy) quơ quơ vài vòng, giữa màn đêm đen tối ánh lửa tàn nhỏ xíu ấy như một vì sao báo hiệu một điều khủng khϊếp sắp sửa xảy đến.
- Đã có ám hiệu, xông lên.
Xoạt xoạt.
Bên dưới mặt đất chợt lộ ra hàng trăm bóng người, bọn hắn trên lưng phủ đầy cành lá, trên mặt bôi nhọ nồi chỉ để lộ ra hai con mắt, bọn hắn nhanh chóng cơ động đến vị trí có ám hiệu ép sát mình vào tường thành. Thiên Long vệ ở trên nhìn thấy liền thả dây xuống để bọn hắn leo lên. Lẫn trong Thiếu sinh quân Thiết Hùng khẽ hít một hơi lạnh, hành động của những binh lính Đại Việt lại nhanh nhẹn đến như vậy, bọn họ như những con khỉ bám vào dây thừng đu thoăn thoắt lên đầu thành, mặc kệ trên người đeo đầy vũ khí, quân trang.
- Lên thôi.
Trần Thư thúc dục Thiết Hùng và Ngân Hổ hai người leo lên, sau đó bản thân hắn cũng nắm một đầu dây mà leo, ba người bọn họ là đợt cuối cùng, hai trăm binh sĩ Đại Việt đã tập kết hoàn tất trên đầu thành. Ngô Tuấn quân phục dạ hành, trên mặt nạ vẫn còn vài giọt máu chưa khô chảy dài xuống như dòng huyết lệ, hắn đi đến nói.
- Hiện tại thực hiện theo đúng như kế hoạch, tiểu đội 1 và tiểu đội 2 theo Thiết Hùng và Ngân Hổ đi phá hủy hai tòa phong hỏa đài, tiểu đội 3, tiểu đội bốn đi đánh chiếm hai toàn cổng thành, còn lại theo đúng như kết hoạch đi phá hủy toàn bộ kho quân lương của địch.
- Tuân lệnh đội trưởng.
Hai trăm người lập tức chia ra, Thiết Hùng và Ngân Hổ dẫn theo mỗi người mười Thiên Long vệ chạy đến phong hỏa đài. Nơi đây phòng thủ tổng cộng có hai mươi binh sĩ Tây Gốt. Bình thường chỉ có mười người, bởi vì Ngô Dụng lo lắng mà tăng số lính gác lên gấp đôi. Dù sao nếu cổng thành bị chiếm, chỉ cần phong hỏa đài được thắp lên thành Đà Lôi chắc chắn được cứu, do đó hắn vô cùng chú trọng hai tòa phong hỏa đài này.
Mười Thiên Long vệ có một người tiểu đội trưởng, dưới sự dẫn đường của Thiết Hùng bọn hắn rất nhanh nhìn thấy phong hỏa đài trước mặt. Tên tiểu đội trưởng ra hiệu năm tên Thiên Long vệ lập tức nhận lấy cường nỏ từ đồng đội chọn những vị trí thuận lợi, tiểu đội trưởng quay lại nói với Thiết Hùng.
- Lặng lẽ tiếng đến, chờ hiệu lệnh lập tức xông lên.
Thiết Hùng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sáu người lập tức nhờ cậy bóng đen che chở lặng lẽ tiến đến gần quân Tây Gốt.
Phập, phập, phập.
Năm Thiên Long vệ chiếm vị trí trên cao lập tức phóng ra mũi tên ghim thẳng vào yết hầu của năm tên binh lính Tây Gốt, nhưng tên còn lại vừa giật mình thì lập tức có thêm năm chi mũi tên nữa bắn hạ năm tên nữa. Lúc này tiểu đội trưởng hô gϊếŧ một tiếng sáu người lập tức rút ra cương đao từ phía dưới xông lên.
- Quân địch tập kích.
Quân Tây Gốt hô lớn một tiếng cũng rút ra loan đao xông đến, thế nhưng bọn hắn rất nhanh liền phát hiện ra điều kinh khủng hơn. Thiên Long vệ vốn võ nghệ cao cường, lại dựa vào áo giáp, chỉ cần bọn hắn né chỗ yếu hại liền sẽ không chết, nên dùng đấu pháp mạng đổi mạng để nhanh chóng kết thúc chiến đấu. Tiểu đội trưởng vừa chém hạ một tên Tây Gốt, sau lưng liền chịu một đao, thế nhưng áo giáp không sao, lưỡi đao liền mẻ mất một miếng, hắn nhanh như chớt liền xoay người lại một đao chém đôi người tên địch, máu tươi bắn tung tóe lên mặt nạ vô cùng huyết tinh, cùng lúc này những thành viên khác cũng kết thúc hoàn toàn chiến đấu.
Quay lại với Ngô Tuấn, hắn dẫn theo bốn mươi Thiên Long vệ và một trăm hai mươi Thiếu sinh quân dựa vào bản đồ để lần mò đến kho lương. Đường đi hơi xa, trên đường vô tình gặp được tiểu đội tuần tra của quân Tây Gốt, lập tức những mũi tên sắc lẹm phóng ra không một tiếng động tiêu diệt bọn hắn, hơn một trăm người vậy mà có thể tiếp cận kho lương mà không bị phát giác. Ngô Tuấn dùng ống nhòm quan sát kho lương, nơi này rất lớn, canh phòng cũng rất cẩn mật, còn có cả một hàng rào gỗ ngăn chặn người xâm nhập từ phía ngoài, số quân phòng thủ không ít hơn hai trăm người. Ngô Tuấn nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Chỉ có thể cường công, đạn pháo chuẩn bị.
Quân lính Tây Gốt đứng canh trên bờ rào gỗ chợt thấy một đoàn người đang chậm rãi tiến đến gần, bởi trời tối nên hắn cũng không xác định được là ai đang đến liền hô lớn.
- Quân cơ trọng địa, ai đang đến phía trước lập tức xưng tên.
Thế nhưng những người kia lại không hề để ý lời cảnh cáo ngược lại tốc độ lao đến càng nhanh hơn, lúc này đám lính còn không nhận ra lai giả bất thiện nữa thì chính là đồ ngu.
- Kẻ địch tập kích.
Đám lính canh gác lớn tiếng hô hoán, những mũi tên lưa thưa từ bên trên bắn xuống, thế nhưng như kim rơi vào biển, lặng mất tăm. Đội hình quân Đại Việt lấy Thiên Long vệ đi đầu, Thiếu sinh quân di chuyển phía sau. Trần Thư quát lớn.
- Tiểu đội thứ nhất chuẩn bị, bắn.
Ầm, ầm, ầm.
Từng tia chớp lóe lên giữa màn đêm, những viên đạn chì phóng đi ghim thẳng vào thân thể của binh lính Tây Gốt, đám binh lính không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là theo phản xạ lập tức cúi người xuống, viên đạn ghim vào rào gỗ phá ra những cái động nhỏ xíu, vụn gỗ văng tung tóe.
- Tiểu đội thứ hai chuẩn bị, bắn.
Thiếu sinh quân quanh năm tập bắn, đối với súng ống còn quen thuộc hơn cả cung nỏ, bọn hắn bắn súng trong vòng năm mươi mét tỉ lệ bắn trúng là vô cùng lớn, quân Tây Gốt không ngóc đầu lên được chỉ có thể hô hoán đồng đội nhanh chạy đến phòng thủ.
Ngô Tuân gương mặt dưới lớp mặt nạ ngày càng trở nên lạnh lùng, miệng hắn liên tục lẩm bẩm đếm khoảng cách với tường rào, vừa dứt lời ở ba mươi mét Ngô Tuấn lúc này quát lớn.
- Ném hỏa cầu.
Thiên Long vệ lập tức móc ra từng bình gốm nhỏ, trên nắp có một đầu dây cháy chậm, bọn hắn lập tức móc ra những que đuốc nhỏ đốt lên dây cháy chậm, sau đó dùng lực ném bay lên tường rào.
Cộc, cộc, cộc.
Những bình gốm vậy mà rất rắn chắc rơi xuống đầu tường cũng không bị vỡ, đám binh lính Tây Gốt đang cúi người né đạn cũng không biết đây là vật gì, đang tò mò đánh giá thì dây cháy chậm cũng đã cháy hết.
Ầm, ầm, ầm.
Những hủ gốm nổ tung bắn ra hàng trăm mảnh vỡ, bờ rào bị tạc ra một mảnh lớn, cùng với đó là phần vụn thi thể của quân Tây Gốt. Hỏa cầu chính là một trong những vũ khí mà Đại Việt phát minh, đây chính là tiền thân của lựu đạn được chế tạo phổ biến trong chiến tranh Đàng Trong – Đàng Ngoài, tuy nặng hơn, uy lực cũng không bằng lựu đạn hiện đại thế nhưng không thể không nói khi đạn pháo nổ chưa được phát minh thì đây chính là một vũ khí tác chiến tầm gần vô cùng lợi hại.
Đám binh lính Tây Gốt sửng sờ nhìn đồng đội mình thân thể bị phá nhỏ bay lên không trung, bọn hắn không hiểu có chuyện gì xảy ra, trong chốc lát bọn hắn bị mất đi năng lực hành động tạo điều kiện cho Đại Việt áp sát được tường rào.
Ầm.
Một tiếng nổ còn vang dội hơn cả lúc nãy vang lên, dưới uy lực của thuốc nổ đen, cánh cổng được làm bằng gỗ của kho lương lập tức bị nổ thành hàng chục mảnh nhỏ bốc cháy hừng hực. Lúc này tên tướng quân của Tây Gốt cũng khôi phục lại được ý thức, mặc dù kinh sợ vũ khí của Đại Việt nhưng hắn biết nếu không có hành động bọn hắn sẽ chết, chết rất thảm.
- Toàn quân, cùng ta xông ra gϊếŧ.
Hắn không biết rằng đây chính là hành động sai lầm nhất đời của hắn và cũng sẽ lấy đi tính mạng của hắn.
Quân Đại Việt phá hủy cổng chính, thế nhưng cũng không vội xông vào, bên trong còn đầy lửa đây, bọn hắn trên người bọc đầy thuốc nổ đen, nếu mạo muội xông vào, một kẻ bắt lửa tuyệt đối sẽ chết cả đám.
Thế nhưng lúc này quân Tây Gốt bên trong ùa ra cổng thành, tiếng kêu gϊếŧ vô cùng vang dội thế nhưng vào tai của Ngô Tuấn chẳng khác nào là một lời phán tử hình cho bọn chúng. Ngô Tuấn cười lạnh hô lớn.
- Mộc pháo đem đến.
Mười khẩu mộc pháo lập tức được khiên đến, nhét vào đạn. Đám binh lính Tây Gốt không biết quân Đại Việt làm gì, thế nhưng bản năng cầu sinh của con người làm bọn hắn biết thứ này tuyệt đối rất nguy hiểm, bọn hắn phải mau ẩn trốn. Thế nhưng đã muộn, Ngô Tuấn lạnh lùng hạ cánh tay xuống.
- Bắn!